THIÊN HẠ ĐỆ NHẤT BAO CÁT

Chương 31: Đại Đạo Thuần Thú

Lời tuyên bố đanh thép và đầy uất ức của Trần Trường Sinh, "Ta phải tìm một con thú cưỡi biết bay! ", vẫn còn vang vọng trong khu rừng tĩnh lặng, khiến cho không khí vốn đang có chút áy náy và ngượng ngùng bỗng trở nên vô cùng. .. nghiêm túc.

Lâm Phong, người vừa mới trải qua một cuộc"khổ tu"cõng Sư phụ bay lảo đảo, là người đầu tiên phản ứng. Y không hề cảm thấy yêu cầu này của"Sư phụ"là hoang đường, mà ngược lại, trong đôi mắt y bùng lên một ngọn lửa sùng bái còn rực rỡ hơn trước.

Lại là"Đạo"!

Sư phụ không phải là muốn tìm thú cưỡi vì không biết bay! Ngài ấy đang dạy cho chúng ta một bài học sâu sắc khác! Ngài ấy đã dùng chính sự vất vả của bản thân để cho chúng ta thấy sự bất tiện của việc đi bộ, rồi lại dùng sự khổ sở khi bị cõng để cho ta thấy sự gượng ép của việc dựa dẫm vào người khác. Bây giờ, ngài ấy đề xuất tìm thú cưỡi, đây chính là con đường thứ ba, con đường"thuận theo tự nhiên"! Mượn sức của vạn vật trong trời đất để phục vụ cho mục đích của mình, đây không phải là lười biếng, mà là một loại trí tuệ, một loại cảnh giới hòa hợp với thiên địa!

"Sư phụ anh minh! "Lâm Phong kích động đến mức giọng nói cũng có chút run rẩy.

Y tiến lên một bước, chắp tay nói:"Đệ tử ngu muội, đến bây giờ mới hiểu được dụng ý của ngài! Chúng ta nên tìm một con linh thú phi hành đồng hành, như vậy không chỉ giúp Sư phụ tiết kiệm thể lực để'cảm ngộ hồng trần', mà còn có thể tăng tốc độ hành trình, tránh được vô số phiền phức không cần thiết! "

Tuyết Nguyệt đứng bên cạnh, nghe thấy màn"đốn ngộ"quen thuộc của Lâm Phong. Nàng không có khả năng tự thôi miên thần kỳ như y. Nàng chỉ nghe ra một sự thật đơn giản đến trần trụi: Tên này lười đi bộ, cũng không muốn bị cõng nữa.

Nhưng. .. nàng phải thừa nhận, đây là một ý kiến không tồi. Nàng thực sự đã chịu không nổi cái tốc độ rùa bò này nữa rồi.

"Hừm, "nàng hừ lạnh một tiếng, coi như là đồng ý.

"Nhưng yêu thú phi hành không phải là rau cải ngoài chợ, không phải muốn tìm là có. Hơn nữa, những con có thể chở được người, ít nhất cũng phải có tu vi Trúc Cơ kỳ, tính tình hung hãn, làm sao có thể dễ dàng thuần phục? "

Nàng nói ra thẳng vấn đề. Thuần phục yêu thú là một việc vô cùng khó khăn, đòi hỏi phải có công pháp đặc thù của Ngự Thú Đường Môn, hoặc là thực lực tuyệt đối áp đảo, hoặc là cơ duyên xảo hợp. Mà Trần Trường Sinh. .. hắn có cái gì? Một cái đầu cứng và một cái bụng lúc nào cũng đói?

Lâm Phong nghe vậy, lại mỉm cười một cách đầy tự tin. Y nhìn về phía Trần Trường Sinh với ánh mắt mà nếu có người ngoài nhìn thấy, chắc chắn sẽ cho rằng y mới là kẻ đầu óc có vấn đề.

"Tuyết Nguyệt tiên tử, ngài đã lo xa rồi, "y nói với giọng điệu thần bí. "Với Sư phụ ở đây, việc thuần phục một con yêu thú Trúc Cơ kỳ nho nhỏ, có lẽ. .. chỉ cần một cái liếc mắt mà thôi. "

Trong đầu y, hình ảnh"Sư phụ"chỉ nói hai chữ"ồn ào"đã dọa cho trưởng lão Trúc Cơ hậu kỳ của Vương gia phải xám xịt bỏ đi lại hiện lên.

Y tin rằng, "Đạo"của Sư phụ không chỉ có thể áp chế con người, mà còn có thể cảm hóa cả vạn vật. Cái gọi là"Đại Đạo Thuần Thú"chắc chắn còn cao thâm hơn cả những công pháp của bất kì tông môn nào.

Tuyết Nguyệt nhìn vẻ mặt cuồng tín của Lâm Phong, rồi lại nhìn Trần Trường Sinh đang gật gù tán thành ý kiến"liếc mắt thuần thú", nàng cảm thấy mình không còn gì để nói nữa. Nàng chỉ có thể im lặng, trong lòng quyết định sẽ làm một khán giả.

"Vậy thì đi thôi! "Trần Trường Sinh sau khi nhận được sự ủng hộ tuyệt đối của"đồ đệ", tinh thần lập tức phấn chấn hẳn lên.

Hắn không còn vẻ mệt mỏi nữa, trong đầu đã bắt đầu tưởng tượng ra cảnh mình oai phong lẫm liệt, ngồi trên lưng một con đại bàng khổng lồ, ngao du sơn thủy, phía dưới là hai cái đuôi nhỏ đang phải vất vả bay theo. Nghĩ đến đây, hắn không khỏi mỉm cười một cách đắc ý.

"Nhưng. .. chúng ta đi đâu để tìm? "Hắn hỏi ra một vấn đề mấu chốt.

Lâm Phong và Tuyết Nguyệt nhìn nhau. Đúng vậy, Vạn Thú Sơn rộng lớn như vậy, không thể cứ đi tìm một cách mù quáng được.

"Chúng ta cần một tấm bản đồ chi tiết về khu vực này, và một chút thông tin, "Tuyết Nguyệt đề nghị. "Cách đây khoảng nửa ngày đường về phía đông có một khu chợ giao dịch tự phát tên là Cướp Bốc Trấn. Nơi đó rồng rắn lẫn lộn, là nơi tụ tập của các tán tu và lính đánh thuê chuyên đi săn yêu thú. Chắc chắn sẽ có thông tin chúng ta cần. "

"Được! Vậy chúng ta đến Cướp Bốc Trấn! "Trần Trường Sinh vung tay, ra dáng một vị thủ lĩnh thực thụ.

Cướp Bốc Trấn đúng như lời Tuyết Nguyệt nói, là một nơi hỗn loạn và tràn đầy sức sống hoang dã.

Những căn nhà được xây dựng một cách tạm bợ bằng đá đen và gỗ, đường phố thì lầy lội, không khí thì tràn ngập mùi rượu, mùi mồ hôi và mùi máu tanh nhàn nhạt.

Trên đường, toàn là những gã đàn ông cởi trần, cơ bắp cuồn cuộn, trên người mang đầy sẹo, ánh mắt thì hung hãn, cảnh giác. Họ tụ tập thành từng nhóm trong các quán rượu, lớn tiếng khoe khoang chiến tích săn bắn của mình.

Sự xuất hiện của bộ ba Trần Trường Sinh lập tức thu hút sự chú ý của cả khu chợ.

Lâm Phong, với bộ bạch y sạch sẽ, lưng đeo trường kiếm, khí chất chính trực, trông không khác gì một con hạc trắng lạc vào bầy quạ đen.

Tuyết Nguyệt thì càng không cần phải nói, dung mạo tuyệt thế và khí chất lạnh như băng của nàng khiến cho không khí ồn ào của cả con phố như bị đóng băng trong giây lát.

Những gã lính đánh thuê thô lỗ, khi nhìn thấy nàng, ánh mắt từ hung hãn lập tức biến thành kinh ngạc, rồi tham lam, có cả ham muốn nhưng sau khi cảm nhận được hàn khí Trúc Cơ kỳ tỏa ra từ người nàng, sự thèm khát đó lại nhanh chóng biến thành kính sợ.

Còn Trần Trường Sinh, đi giữa hai người họ, với bộ quần áo tả tơi còn hơn cả ăn mày, mặt mày thì ngơ ngác, lập tức trở thành điểm nổi bật trong nhóm. Mọi người nhìn hắn với ánh mắt tò mò và khinh miệt.

"Nhìn kìa, công tử và tiểu thư nhà nào dắt theo cả tên nô tài rách rưới đi dạo chợ à? "

"Tên nô tài đó số cũng sướng thật, được đi theo một vị tiên tử đẹp như vậy. "

Trần Trường Sinh đã quá quen với những lời bàn tán này nên cũng chẳng để tâm. Hắn chỉ tò mò nhìn những sạp hàng ven đường, nơi bày bán đủ thứ kỳ lạ: da của yêu thú, nanh vuốt, sừng, và cả những loại thảo dược trông rất xấu xí.

Theo sự chỉ dẫn, họ tìm đến một cửa hàng lớn nhất ở trung tâm khu chợ, tên là"Chờ Rất Lâu". Đây là nơi chuyên buôn bán bản đồ, tin tức và thu mua các loại vật liệu từ yêu thú.

Chưởng quỹ của Chờ Rất Lâu là một lão già mập mạp, râu ria lún phún, mắt nhỏ như hai hạt đậu nhưng lại vô cùng lanh lợi. Lão ta vừa nhìn thấy khí chất của Lâm Phong và Tuyết Nguyệt, lập tức nở một nụ cười niềm nở như hoa cúc.

"Hai vị tiên sư ghé thăm tiểu điếm, thật là vinh hạnh! Không biết tại hạ có thể giúp gì cho hai vị? "

"Chúng tôi muốn mua một tấm bản đồ chi tiết nhất về các dãy núi gần đây, "Lâm Phong nói. "Đặc biệt là những nơi có yêu thú phi hành Trúc Cơ kỳ sinh sống. "

Lão chưởng quỹ nghe vậy, nụ cười càng thêm tươi. Đây là một mối làm ăn lớn. Lão ta vội vàng lấy ra một cuộn da thú cũ kỹ, trải ra trên bàn.

"Tiên sư hỏi đúng chỗ rồi! Đây là tấm bản đồ do chính tay những đội săn thú giỏi nhất của Cướp Bốc Trấn này vẽ lại, vô cùng chi tiết. Những khu vực có yêu thú phi hành Trúc Cơ kỳ, tại hạ đều đã đánh dấu ở đây. "

Lão ta chỉ vào vài điểm màu đỏ trên bản đồ. "Phía bắc có Đoạn Hồn Nhai, nơi đó có bầy Quỷ Diện Thứu sinh sống, tính tình tàn bạo. Phía tây có Phong Cốc nơi sinh ra những con Phong Điêu có tốc độ cực nhanh. Nhưng nếu hai vị muốn tìm một loại vừa mạnh mẽ, vừa có tiềm lực, thì phải đến nơi này. "

Ngón tay mập mạp của lão ta chỉ vào một ngọn núi cao chót vót được vẽ ở phía đông nam.

"Đây là Thúy Vân Sơn. Trên đó là lãnh địa của Thiết Vũ Ưng. Loại này không chỉ bay nhanh, sức mạnh kinh người, mà bộ lông vũ của nó còn cứng như sắt thép, đao kiếm bình thường khó lòng làm bị thương. Nếu có thể thuần phục một con, tuyệt đối là một trợ thủ đắc lực! "

Mắt Lâm Phong sáng lên. Thiết Vũ Ưng, y đã từng nghe nói qua. Đây đúng là một lựa chọn không tồi.

"Nhưng. .. "Lão chưởng quỹ đột nhiên nói, vẻ mặt có chút ngưng trọng. "Thiết Vũ Ưng nổi tiếng là kiêu ngạo và khó thuần phục nhất. Bao nhiêu năm nay, không biết đã có bao nhiêu đội săn thú muốn bắt nó, nhưng đều thất bại thảm hại. Muốn thuần phục nó, e rằng. .. "

Đúng lúc này, một giọng nói ngây ngô xen vào.

"Ông chủ, cho hỏi con chim sắt đó. .. lưng nó ngồi có êm không? "

Người hỏi chính là Trần Trường Sinh, nãy giờ vẫn đang chăm chú nhìn bản đồ.

Cả Chờ Rất Lâu đột nhiên im phăng phắc.

Lão chưởng quỹ ngơ ngác quay lại, nhìn"tên nô tài"vừa đặt ra một câu hỏi không thể nào liên quan hơn. Lâm Phong và Tuyết Nguyệt cũng đồng loạt quay lại nhìn hắn.

"Ngươi. .. ngươi vừa hỏi gì? "lão chưởng quỹ lắp bắp.

"Ta hỏi lưng nó ngồi có êm không? "Trần Trường Sinh lặp lại, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. "Ta không muốn một con thú cưỡi mà lưng toàn xương, ngồi lên đau mông lắm. "

Lão chưởng quỹ:". .. "

Lâm Phong vội vàng ho khan một tiếng để chữa ngượng, nhưng trong lòng lại bắt đầu"đốn ngộ".

"Đúng rồi! Sư phụ đang nhắc nhở ta! Khi lựa chọn một thứ gì đó, không chỉ nên nhìn vào sức mạnh bên ngoài, mà còn phải quan tâm đến những chi tiết nhỏ nhặt nhất, những thứ ảnh hưởng trực tiếp đến sự'thoải mái'của bản thân! Đây là'Nhân Sinh Chi Đạo'! "

Tuyết Nguyệt thì chỉ đưa tay lên ôm trán. Nàng cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa rồi. Mất mặt quá!

Lão chưởng quỹ, sau khi bị sốc văn hóa một lúc, cuối cùng cũng nặn ra một nụ cười méo xệch. "Vị. .. vị tiểu huynh đệ này thật biết đùa. Lưng của Thiết Vũ Ưng toàn là lông vũ cứng như sắt, ngồi lên. .. chắc chắn là không êm rồi. "

"Thế à? "Trần Trường Sinh lộ vẻ thất vọng. "Vậy nó có ăn nhiều không? Ta không có nhiều đồ ăn để nuôi nó đâu. "

Lão chưởng quỹ cảm thấy cuộc đối thoại này ngày càng đi vào ngõ cụt. Lão ta quyết định không trả lời tên ngốc này nữa, quay sang nói với Lâm Phong:"Tiên sư, ngài xem. .. "

"Được, chúng tôi quyết định rồi, "Lâm Phong nói một cách dứt khoát. "Chúng tôi sẽ đến Thúy Vân Sơn! "Y tin rằng, với"Đại Đạo Thuần Thú"của Sư phụ, vấn đề"không êm"chắc chắn có thể giải quyết được.

Sau khi mua bản đồ và một ít lương khô cho Trần Trường Sinh, cả ba rời khỏi Chờ Rất Lâu, để lại lão chưởng quỹ vẫn còn đang ngơ ngác.

Họ rời khỏi Cướp Bốc Trấn, tiến về phía Thúy Vân Sơn. Vì đã có mục tiêu rõ ràng, nên hành trình lần này không thể tiếp tục cuốc bộ được nữa.

"Sư phụ, tình thế cấp bách, xin ngài hãy lại để đệ tử được. .. "Lâm Phong lại chuẩn bị quay lưng xuống.

"Thôi thôi, đừng, "Trần Trường Sinh vội vàng xua tay. Cái cảm giác chông chênh trên lưng Lâm Phong thật sự quá đáng sợ. Hắn nhìn sang Tuyết Nguyệt, người đang đứng bên cạnh với vẻ mặt lạnh lùng.

Tuyết Nguyệt cảm nhận được ánh mắt của hắn, khẽ nhíu mày. "Nhìn ta làm gì? "

"Hay là. .. "Trần Trường Sinh ấp úng. "Cái dải lụa của cô. .. trông có vẻ rộng và bằng phẳng hơn. .. "

Tuyết Nguyệt sững sờ. Hắn. .. hắn lại muốn ngồi lên pháp bảo của nàng?

Nàng định từ chối, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt mong đợi của Trần Trường Sinh và ánh mắt"Sư phụ đang rèn luyện đạo tâm của người"của Lâm Phong, nàng lại cảm thấy một cơn đau đầu ập đến.

Cuối cùng, nàng hừ lạnh một tiếng, không nói gì, nhưng dải lụa Nguyệt Hoa Lăng đã bay ra, trải rộng ra như một tấm thảm bay nhỏ.

Trần Trường Sinh mừng rỡ, vội vàng trèo lên. Quả nhiên, ngồi trên dải lụa vừa mềm mại vừa vững chắc, còn có hàn khí mát lạnh tỏa ra, thoải mái hơn ngồi trên lưng Lâm Phong gấp trăm lần.

Thánh nữ Băng Cung cao quý, dùng pháp bảo của mình làm pháp toạ cho một tên"phàm nhân"ngồi, còn bản thân thì phải đứng ở phía trước điều khiển. Thiên tài kiếm đạo của Thánh Kiếm Sơn thì bay bên cạnh, thỉnh thoảng lại đưa nước, gắp đồ ăn, ra dáng một tên thị vệ tận tụy.

Nếu có người ngoài nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ cho rằng tên"phàm nhân"kia mới là nhân vật chính của cả thiên hạ.

Sau hai ngày phi hành, cuối cùng, một ngọn núi hùng vĩ, cao chọc trời, đỉnh núi ẩn hiện trong những tầng mây trắng như ngọc, đã hiện ra trước mắt họ.

Từ xa, họ đã có thể nghe thấy những tiếng kêu"Kééét! "sắc bén, vang vọng, mang theo một sự kiêu ngạo và uy nghiêm của chúa tể bầu trời.

Thúy Vân Sơn, đã đến.

Trần Trường Sinh ngồi trên dải lụa, ngẩng đầu nhìn ngọn núi khổng lồ, rồi lại nghe tiếng chim ưng kêu. Hắn nuốt một ngụm nước bọt, quay sang hỏi hai người bên cạnh với đôi mắt đã rực lữa:

"Này, hai người các ngươi nói xem. .. thịt chim ưng nướng lên, có ngon hơn thịt gà không? "

Bạn cần đăng nhập để bình luận