THIÊN HẠ ĐỆ NHẤT BAO CÁT
Chương 32: Tiềm Long Tại Uyên
Câu hỏi đầy tính thực tế và đậm chất ẩm thực của Trần Trường Sinh, "Này, hai người các ngươi nói xem. .. thịt chim ưng nướng lên, có ngon hơn thịt gà không? ", giống như một tảng thiên thạch từ trên trời rơi xuống, không chỉ dập tắt mọi không khí hào hùng, bi tráng của một cuộc chinh phục yêu thú.
Dải lụa Nguyệt Hoa Lăng, một món pháp bảo Địa Khí vốn đang bay vô cùng ổn định dưới sự điều khiển của Thánh nữ Băng Cung, đột nhiên chao đảo một cách dữ dội. Tuyết Nguyệt, người đang đứng ở phía trước với dáng vẻ tiên tử thoát tục, thân hình mềm mại cũng phải lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã ngửa ra sau.
"Ngươi ngồi yên! "Nàng nghiến răng, quay đầu lại quát lớn, giọng nói không còn giữ được vẻ lạnh lùng thường ngày, mà pha lẫn một sự bất lực và tức giận không thể che giấu. Gân xanh trên vầng trán trắng như ngọc của nàng khẽ giật giật.
Nàng thật sự không thể hiểu nổi cấu tạo não của tên này. Người ta chuẩn bị đối đầu với một con yêu thú Trúc Cơ kỳ hung hãn, đang vắt óc suy nghĩ kế sách, còn hắn thì sao? Hắn lại đang nghiêm túc so sánh giá trị dinh dưỡng của kẻ địch với một con gà! Đây là tâm thái của một"cao nhân"sao? Hay là của một tên đầu bếp?
Trần Trường Sinh, người đang ngồi thoải mái, bị dải lụa lắc lư đột ngột làm cho chóng mặt, mặt mày tái mét. Hắn vội vàng bám chặt lấy mép lụa, mếu máo nói:"Từ. .. từ từ thôi. .. "
Lâm Phong bay bên cạnh, nhìn cảnh tượng này, trong lòng lại không ngừng vang lên tiếng chuông"đốn ngộ". Y đã quá quen với phong cách hành sự cao thâm khó đoán của Sư phụ. Y mỉm cười, thay mặt"Sư phụ"giải thích với Tuyết Nguyệt, giọng điệu đầy tự hào:
"Tuyết Nguyệt tiên tử, ngài đừng trách Sư phụ. Ngài ấy không phải là đang ham ăn đâu. Đây là ngài ấy đang dạy chúng ta một đạo lý khác:'Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng'! Trước khi đối đầu với một kẻ địch, chúng ta phải tìm hiểu nó từ những góc độ cơ bản nhất, bao gồm cả. .. giá trị ẩm thực của nó! Chỉ khi hiểu rõ mọi mặt của đối phương, từ sức mạnh, tập tính, cho đến việc nó có thể trở thành lương thực hay không, chúng ta mới có thể đưa ra sách lược hoàn hảo nhất, không lãng phí một chút tài nguyên nào! "
Tuyết Nguyệt nghe xong, chỉ cảm thấy một luồng hàn khí từ trong người bốc lên đỉnh đầu. Nàng không nói gì nữa. Nàng chỉ im lặng, tăng tốc độ của dải lụa, trong lòng thầm quyết định, sau khi đến Thúy Vân Phong, nàng nhất định phải tìm một chỗ thật xa hai thầy trò này để hành động, nếu không sớm muộn gì nàng cũng sẽ bị tức đến mức tẩu hỏa nhập ma.
Thúy Vân Phong hùng vĩ sừng sững, đỉnh núi chọc thẳng vào tầng mây. Càng đến gần, họ càng cảm nhận được luồng yêu khí sắc bén và kiêu ngạo tỏa ra từ trên đỉnh núi. Tiếng chim ưng kêu"kééét"vang vọng, mang theo uy áp của chúa tể bầu trời, khiến cho những loài yêu thú cấp thấp ở dưới chân núi không dám bén mảng.
Họ đáp xuống một khu rừng rậm ở lưng chừng núi. Nơi đây cây cối rậm rạp, không khí ẩm ướt, ánh mặt trời khó lòng chiếu xuyên qua những tán lá dày đặc.
"Theo bản đồ, tổ của Thiết Vũ Ưng nằm ở trên vách đá cao nhất kia, "Lâm Phong chỉ tay về phía một vách đá thẳng đứng, cheo leo, bắt đầu nói:
"Chúng ta cần phải lên kế hoạch cẩn thận. Thiết Vũ Ưng là yêu thú hệ Kim, không chỉ có lông vũ cứng như sắt, mà mỏ và vuốt của nó cũng sắc bén như pháp bảo Linh Khí. Tốc độ lại cực nhanh, nếu để nó bay lên trời thì chúng ta sẽ rất bất lợi. .. "
Lâm Phong đang thao thao bất tuyệt phân tích điểm mạnh điểm yếu của kẻ địch, thì một giọng nói quen thuộc, mang theo sự mệt mỏi và thực tế, lại xen vào.
"Ta đói rồi. "
Trần Trường Sinh xoa xoa cái bụng đang kêu réo của mình. Bay lượn cả buổi sáng, lại còn bị lắc lư mấy phen, năng lượng của hắn đã tiêu hao hết sạch. "Tìm cái gì ăn lót dạ đã rồi tính tiếp. Có thực mới vực được đạo chứ. "
Lâm Phong đang hăng say phân tích, nghe vậy lập tức dừng lại, gật đầu lia lịa như một đứa trẻ ngoan ngoãn. "Sư phụ nói phải! 'Binh mã chưa động, lương thảo đi trước'! Đây là chân lý của binh pháp! Đệ tử đi tìm chút thức ăn ngay! "
Nói rồi, y định rút kiếm đi săn. Nhưng Trần Trường Sinh đã xua tay.
"Thôi, ngươi và cô nương này cứ ở đây mà bàn kế hoạch đi. Mấy chuyện tìm đồ ăn vặt này ta tự lo được. "
Hắn nói thật. Hắn không muốn ngồi nghe hai người này phân tích chiến thuật nữa, nghe nhức cả đầu. Cảm giác giống hệt như lúc còn ở Tạp Dịch Viện, phải ngồi nghe các sư huynh bàn luận về"Hỏa Cầu Thuật nên bắn góc nào cho đẹp, canh sao cho chuẩn". Hơn nữa, hắn chỉ muốn tìm vài quả dại hoặc bắt một con thỏ nhỏ là đủ, không muốn làm phiền hai vị tu sĩ đang"bận việc lớn".
Không đợi hai người kịp phản đối, Trần Trường Sinh đã nhanh chóng lủi vào trong một lùm cây rậm rạp, biến mất không dấu vết.
"Sư phụ. .. "Lâm Phong gọi với theo nhưng không kịp.
Tuyết Nguyệt hừ lạnh một tiếng. "Kệ hắn. Hắn tự đi tìm rắc rối thì tự chịu. Chúng ta bàn chuyện chính đi. "
Trong khi hai người kia đang nghiêm túc vạch ra hàng chục kế hoạch tác chiến, từ"Dụ hổ ly sơn"cho đến"Thanh đông kích tây", thì Trần Trường Sinh đang chật vật luồn lách trong khu rừng. Nơi này toàn là cây to, chẳng có mấy quả dại. Hắn đi một lúc lâu, cuối cùng cũng phát hiện ra một con thỏ rừng béo múp, lông trắng như tuyết, đang gặm cỏ bên một bờ vực.
Mắt hắn sáng lên. Bữa trưa đây rồi!
Hắn rón rén, nhẹ nhàng tiến lại gần. Con thỏ dường như không phát hiện ra. Khi chỉ còn cách vài bước chân, hắn đột nhiên lao tới như một con báo đói.
Con thỏ giật mình, co giò lên chạy. Nó chạy rất nhanh, luồn lách qua các gốc cây. Trần Trường Sinh tức giận đuổi theo.
"Đứng lại cho ta! Con thỏ béo kia! "
Cuộc rượt đuổi diễn ra vô cùng kịch tính. Con thỏ chạy ven theo bờ vực. Đúng lúc Trần Trường Sinh vươn tay ra sắp tóm được cái đuôi bông xù của nó, con thỏ đột nhiên rẽ ngoặt vào một bụi cây. Trần Trường Sinh đang đà lao tới, không kịp phanh lại.
"Á! "
Hắn chỉ kịp kêu lên một tiếng. Chân hắn giẫm phải một mảng rêu trơn trượt ở mép vực, thứ đã ẩn mình dưới lớp lá cây mục. Cả người hắn mất thăng bằng, lộn nhào một vòng rồi rơi thẳng xuống vực sâu hun hút, mờ mịt sương giăng.
"RẦM! "
Tiếng động không lớn lắm, vì phần lớn đã bị cây cối và sương mù dày đặc dưới vực cản lại.
Lâm Phong và Tuyết Nguyệt đang bàn đến kế hoạch thứ mười bảy, đột nhiên nghe thấy một tiếng động nhỏ từ xa vọng lại.
"Tiếng gì vậy? "Tuyết Nguyệt cảnh giác hỏi.
"Chắc là yêu thú nào đó thôi, "Lâm Phong lơ đãng đáp, y vẫn đang tập trung vào tấm bản đồ. "Chúng ta tiếp tục. .. Kế hoạch thứ mười tám, 'Mỹ nhân kế', do ta phụ trách, ta sẽ cởi. .. "
…….
"Ui da. .. đau chết mất. .. Lại là cái mông. .. "
Trần Trường Sinh nằm sõng soài trên một đống lá cây mục nát, toàn thân ê ẩm. Cũng may là vực không quá sâu, lại có nhiều dây leo và cành cây cản lại, nếu không dù không chết thì hắn cũng phải chịu một trận đau ra trò.
Hắn lồm cồm bò dậy, phủi lá cây trên người. Hắn nhìn lên trên, chỉ thấy sương mù dày đặc, không thấy được đỉnh vực.
"Chết tiệt, lại gặp xui xẻo rồi, "hắn lẩm bẩm. "Chỉ vì một bữa ăn mà đến nỗi này. Leo lên kiểu gì đây? "
Hắn nhìn quanh, phát hiện ra mình đang ở dưới đáy của một cái hang hình giếng trời. Xung quanh là những vách đá ẩm ướt, trơn trượt, không có chỗ bám víu.
Đang lúc hắn còn đang loay hoay tìm đường ra, ánh mắt hắn đột nhiên bị một vật thể thu hút.
Ở một góc hang, trong một cái tổ được làm bằng cành cây khô đã mục nát, có một quả trứng.
Một quả trứng to bằng hai nắm tay người lớn, toàn thân mang một màu đen tuyền, vỏ trứng không bóng loáng, mà là một màu đen mờ, xù xì, trên bề mặt còn có những hoa văn hình vảy rồng mờ nhạt. Nó nằm đó một mình, lạnh lẽo, không có dấu hiệu của sự sống, linh khí xung quanh nó yếu ớt đến mức gần như không thể cảm nhận được. Rõ ràng, nó đã bị bỏ rơi từ rất lâu rồi, sinh cơ bên trong sắp hoàn toàn tắt lịm.
Không biết vì sao, khi nhìn thấy quả trứng bị bỏ rơi này, Trần Trường Sinh lại cảm thấy có một sự đồng cảm kỳ lạ. Hắn hiện tại cũng là một đứa trẻ mồ côi, bị cô đơn giữa thế giới tu chân tàn khốc này.
Hắn từ từ bước tới, ngồi xổm xuống bên cạnh cái tổ. Hắn vươn tay ra, nhẹ nhàng chạm vào quả trứng. Vỏ trứng lạnh lẽo.
"Tội nghiệp, "hắn lẩm bẩm. "Bị bỏ rơi ở một nơi như thế này, chắc là lạnh lắm. "
Hắn không suy nghĩ nhiều, chỉ đơn giản là ôm quả trứng vào lòng, dùng thân nhiệt của mình để sưởi ấm cho nó. Hơi ấm từ cơ thể hắn, một cơ thể đặc biệt, mang theo một luồng sinh cơ vô cùng bá đạo và nguyên thủy, từ từ truyền vào bên trong quả trứng.
Và rồi, một chuyện kỳ lạ đã xảy ra.
Luồng sinh cơ yếu ớt bên trong quả trứng, thứ sắp sửa tắt lịm, khi tiếp xúc với hơi ấm và sinh cơ của Trần Trường Sinh, lại giống như một ngọn lửa sắp tàn được đổ thêm dầu. Nó đột nhiên bùng lên một cách mạnh mẽ.
"Rắc. .. "
Một vết nứt nhỏ xuất hiện trên vỏ trứng.
Trần Trường Sinh giật mình, vội vàng đặt quả trứng xuống.
"Rắc. .. rắc rắc. .. "
Vết nứt ngày càng nhiều, lan ra như mạng nhện. Một luồng ánh sáng đen mờ ảo từ bên trong tỏa ra.
"Bụp! "
Một mảnh vỏ trứng vỡ ra, rơi xuống. Một cái đầu nhỏ xíu, đen tuyền, ươn ướt, từ bên trong chui ra. Nó có hai cái sừng nhỏ xíu trên đầu, đôi mắt to tròn, đen láy như hai hạt nhãn. Nó ngơ ngác nhìn xung quanh, rồi ánh mắt dừng lại ở Trần Trường Sinh, người đang ở gần nó nhất.
Sau khi cái đầu chui ra, cả cơ thể nó cũng từ từ thoát khỏi vỏ trứng. Đó không phải là một con chim, mà là. .. một con rắn.
Một con rắn đen nhỏ xíu, chỉ dài bằng một gang tay, thân hình gầy gò, yếu ớt, trông không khác gì một con giun đất bị đột biến. Nó lắc lắc cái đầu, rồi không chút do dự, trườn về phía Trần Trường Sinh.
Nó trườn đến bên chân hắn, rồi dùng hết sức bình sinh, quấn lấy cổ tay hắn, cái đầu nhỏ dụi dụi vào lòng bàn tay hắn một cách đầy thân thiết và ỷ lại. Một luồng ý niệm non nớt, mang theo sự vui mừng và gắn bó, truyền thẳng vào trong đầu Trần Trường Sinh:
"Mẹ. .. .à không. .. .cha. .. .a không. .. .xì xì"
Trần Trường Sinh sững sờ. Hắn nhìn con"giun đất"đang quấn trên tay mình, rồi lại nhìn đống vỏ trứng vỡ nát. Hắn. .. hắn vừa mới làm cha?
Khi Lâm Phong và Tuyết Nguyệt lo lắng tìm được đường xuống đáy vực, cảnh tượng trước mắt khiến họ đứng hình.
Họ thấy Trần Trường Sinh đang ngồi trên một tảng đá, vẻ mặt vô cùng phức tạp. Trên tay hắn, một con rắn đen nhỏ xíu đang quấn lấy ngón tay hắn, thỉnh thoảng lại vươn cái đầu nhỏ, liếm liếm vào da hắn một cách đầy trìu mến.
"Sư phụ. .. đây là. .. "Lâm Phong ngơ ngác hỏi.
"Ta nhặt được, "Trần Trường Sinh trả lời một cách qua loa, trong lòng vẫn còn đang rối bời.
Tuyết Nguyệt tiến lại gần, cẩn thận quan sát con rắn nhỏ. Nàng nhíu mày. "Linh khí yếu ớt, khí huyết suy kiệt, trông không giống yêu thú có huyết mạch cao quý. Có lẽ chỉ là một con Hắc Thủy Xà bình thường bị cha mẹ bỏ rơi thôi. "
Hắc Thủy Xà là một loại yêu thú cấp thấp, lớn lên cũng chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ, không có nhiều giá trị.
Trần Trường Sinh nghe vậy, lại nhìn con rắn nhỏ đang dụi đầu vào tay mình. Dù nó yếu ớt và xấu xí, nhưng không biết vì sao, hắn lại không hề cảm thấy chán ghét.
"Kệ nó đi, "hắn nói. "Ta thấy nó cũng đáng thương. Cứ mang theo nuôi vậy. "
Con rắn nhỏ dường như hiểu được lời hắn nói, nó vui mừng kêu lên vài tiếng"chít chít"non nớt, quấn chặt hơn.
Lâm Phong nhìn cảnh tượng này, bộ não thần kỳ lại bắt đầu hoạt động. "Ta hiểu rồi! Sư phụ không phải là tùy tiện nhặt một con rắn! Ngài ấy đang dạy chúng ta rằng, vạn vật đều có linh, không nên phân biệt cao thấp sang hèn! Dù chỉ là một sinh linh yếu ớt, cũng đáng được trân trọng! Hơn nữa, Sư phụ chắc chắn đã nhìn ra được tiềm năng phi phàm ẩn giấu bên trong nó mà mắt thường chúng ta không thể thấy được! "
Trần Trường Sinh không quan tâm đến"đốn ngộ"của đồ đệ mình nữa. Hắn nhìn con rắn nhỏ, suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Phải đặt cho nó một cái tên. Ừm. .. ngươi toàn thân đen kịt, lại chui ra từ một quả trứng bự, có vẩy lộm cộm như rồng. Hay là. .. gọi ngươi là Hắc Long đi! "
Hắc Long!
Một cái tên vô cùng oai phong, bá khí.
Con rắn nhỏ nghe thấy cái tên này, vui mừng vẫy đuôi lia lịa.
Lâm Phong thì hai mắt sáng rực, vỗ tay tán thưởng. "Tên hay! Tên hay! 'Tiềm long tại uyên'! .Sư phụ quả nhiên cao thâm, một cái tên đã nói lên tất cả tiềm năng và tương lai của nó! "