THIÊN HẠ ĐỆ NHẤT BAO CÁT

Chương 33: Yêu Thú hay là Tổ Tông?

Cái tên"Hắc Long"vang vọng trong không gian chật hẹp của đáy vực, mang theo một sự oai phong không hề tương xứng với sinh vật đang được gọi tên. Con"giun đất"nhỏ xíu, sau khi được ban cho một cái tên bá khí ngút trời, dường như cũng cảm thấy vô cùng phấn khích. Nó vẫy cái đuôi nhỏ xíu của mình lia lịa, cái đầu có hai cái sừng non ngóc lên, cố gắng tỏ ra vẻ uy nghiêm, nhưng trong mắt Lâm Phong và Tuyết Nguyệt, hành động này chỉ khiến nó trông càng thêm. .. ngốc nghếch và đáng yêu.

Kế hoạch chinh phục Thiết Vũ Ưng, tìm kiếm một con thú cưỡi biết bay oai phong lẫm liệt, đã tạm thời bị phá sản bởi sự xuất hiện ngoài dự kiến của một thành viên mới. Giờ đây, vấn đề cấp bách nhất không phải là làm sao để bay, mà là làm sao để leo ra khỏi cái vực sâu hun hút này.

"Sư phụ, Tuyết Nguyệt tiên tử, hai vị lùi lại một chút, "Lâm Phong nói một cách tự tin. Tu vi Trúc Cơ kỳ mang lại cho y không chỉ sức mạnh, mà còn cả những thần thông tiện lợi. "Để đệ tử mở đường! "

Nói rồi, y rút Thanh Phong Kiếm ra. Linh lực màu xanh lam tuôn vào thân kiếm, khiến nó phát ra ánh sáng rực rỡ. Y nhắm vào vách đá trơn trượt, chém ra một đạo kiếm khí sắc bén.

"Xoẹt! "

Kiếm khí chém vào vách đá, đá vụn bay tung tóe, để lại một bậc thang nhỏ. Cứ như vậy, y liên tục chém ra hàng chục đạo kiếm khí, nhanh chóng tạo ra một con đường bậc thang đơn sơ nhưng vững chắc, dẫn thẳng lên đỉnh vực.

"Sư phụ, mời ngài đi trước! "Lâm Phong thu kiếm lại, quay người nói với vẻ mặt đầy tự hào.

Trần Trường Sinh gật gù, trong lòng thầm cảm thán. Tu sĩ đúng là tiện lợi thật, đến cả việc đào đường cũng nhanh hơn người thường gấp trăm lần. Hắn cẩn thận ôm Tiểu Hắc vào trong lòng áo, bắt đầu leo lên.

Sau một hồi chật vật, cuối cùng cả hai người và một con rắn cũng đã thành công trở lại mặt đất trong khi Tuyết Nguyệt bên trên ngồi luyện công chả mảy may quan tâm gì.

Ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi, xua tan đi cái không khí ẩm ướt, lạnh lẽo dưới đáy vực.

Vấn đề tiếp theo lại nảy sinh đó là nuôi nấng.

Tiểu Hắc, sau khi ra đời, tỏ ra vô cùng ham ăn và lười biếng, giống hệt như người vừa mới nhặt được của nó. Nó từ chối ăn linh quả mà Tuyết Nguyệt đưa cho, cũng chẳng thèm liếm sương sớm trên lá cây như những loài rắn khác. Nó chỉ nằm im trong lòng áo của Trần Trường Sinh, thỉnh thoảng lại thè cái lưỡi nhỏ xíu ra, truyền vào đầu hắn một ý niệm duy nhất:"Đói. .. thịt. .. "

"Nó đòi ăn thịt, "Trần Trường Sinh nói với hai người kia, vẻ mặt có chút khó xử. "Mà phải là thịt nướng. "

Lâm Phong lại lập tức"đốn ngộ". "Ta hiểu rồi! Nó có huyết mạch của Long tộc, mà Long tộc trời sinh đã là loài ăn thịt, sao có thể ăn chay được! Sư phụ, ngài xem, ngài quả nhiên không nhìn lầm, nó chắc chắn không phải Hắc Thủy Xà bình thường! "

Tuyết Nguyệt chỉ liếc con rắn nhỏ một cái, không nói gì. Nàng không cảm nhận được chút khí tức Long tộc nào từ nó, chỉ thấy nó là một kẻ kén ăn phiền phức.

Thế là, Lâm Phong lại phải vất vả đi săn một con nai rừng về. Trần Trường Sinh thì lại loay hoay nhóm lửa, nướng thịt. Mùi thơm béo ngậy nhanh chóng lan tỏa. Tiểu Hắc dường như bị mùi thơm kích thích, nó lập tức tỉnh ngủ, trườn ra khỏi áo, đôi mắt đen láy sáng rực lên.

Khi thịt vừa chín tới, nó đã không thể chờ đợi được nữa. Nó lao tới, há cái miệng nhỏ xíu của mình ra, cố gắng nuốt một miếng thịt to gần bằng cái đầu nó. Nó nuốt một cách khó nhọc, cả thân hình gầy gò phồng lên một cục, trông vô cùng hài hước.

Sau khi xử lý xong miếng thịt, nó lại trườn tới, đòi ăn nữa. Cứ như vậy, một con rắn nhỏ bằng gang tay đã ăn hết gần một phần tư con hoẵng.

Ăn no xong, nó ợ một cái rõ to, rồi không thèm động đậy nữa. Nó trườn lên người Trần Trường Sinh, tìm một chỗ ấm áp nhất là cái cổ của hắn, cuộn tròn lại rồi ngủ say sưa, mặc kệ trời đất sụp đổ.

Trần Trường Sinh cảm thấy trên cổ mình có một vật thể ấm áp, mềm mại, cũng không thấy khó chịu lắm. Hắn chỉ thở dài. Xem ra sau này, mỗi bữa ăn của hắn đều phải chia sẻ cho tên tiểu tổ tông này rồi.

Họ quyết định rời khỏi Thúy Vân Sơn, vì kế hoạch thuần phục Thiết Vũ Ưng đã hoàn toàn phá sản. Họ cần tìm một thành trì gần đây để mua một ít vật dụng cần thiết, và quan trọng hơn, là để Trần Trường Sinh có thể tìm một nơi tử tế để ngủ.

Đi được khoảng nửa ngày, họ gặp một nhóm lữ khách đang nghỉ chân bên một bờ suối. Đó là một đoàn thương nhân nhỏ, có cả người già và trẻ em, được hộ tống bởi vài tên lính đánh thuê Luyện Khí kỳ.

Thấy ba người Trần Trường Sinh đi tới, họ lập tức cảnh giác. Nhưng sau khi thấy khí chất của Lâm Phong và Tuyết Nguyệt, họ mới thả lỏng một chút.

Trần Trường Sinh chỉ muốn đi qua cho nhanh, nhưng Tiểu Hắc trên vai hắn đột nhiên tỉnh giấc. Cái mũi nhỏ của nó khụt khịt, đánh hơi, rồi đôi mắt đen láy của nó sáng lên. Nó đã ngửi thấy mùi thơm của bánh nướng từ trong hành lý của đoàn thương nhân.

Nó không nói không rằng, thân hình nhỏ bé nhoáng lên một cái, hóa thành một vệt đen, lao về phía xe hàng của đoàn thương nhân. Tốc độ của nó nhanh đến mức không ai kịp phản ứng.

Khi mọi người còn đang ngơ ngác, nó đã ngoạm một cái bánh nướng to hơn cả cái đầu nó, rồi lại lao vút về, chui tọt vào trong tay áo của Trần Trường Sinh. Toàn bộ quá trình diễn ra chưa đến một hơi thở.

"Á! Bánh của ta! "Một đứa trẻ trong đoàn thương nhân bật khóc.

Tất cả mọi người đều sững sờ, rồi ánh mắt giận dữ đổ dồn về phía Trần Trường Sinh, người đang đứng ngây ra như phỗng, trong tay áo còn đang phồng lên một cục.

"Thì ra là các ngươi! "Một tên lính đánh thuê cầm đầu, mặt đầy râu quai nón, rút đao ra, chỉ vào ba người. "Tu sĩ mà lại đi làm chuyện trộm cắp của con nít sao? Có biết xấu hổ không? "

Trần Trường Sinh mặt đỏ bừng. Hắn vội vàng lôi Tiểu Hắc đang cố gắng nuốt cái bánh ra khỏi tay áo. "Xin. .. xin lỗi, là do sủng vật của ta không hiểu chuyện. .. "

Hắn chưa nói hết câu, Tiểu Hắc đã nuốt ực một cái, cái bánh biến mất tăm. Nó còn thè lưỡi ra, liếm mép một cách đầy thỏa mãn.

"Ngươi! "Tên lính đánh thuê tức giận gầm lên. "Còn dám ăn trước mặt chúng ta! Hôm nay các ngươi không đưa ra một lời giải thích hợp lý, thì đừng hòng rời đi! "

Lâm Phong thấy tình hình không ổn, vội vàng tiến lên. "Các vị đạo hữu bớt giận, đây chỉ là hiểu lầm. Sủng vật còn nhỏ, chưa được dạy dỗ. Chúng tôi xin bồi thường. "

Nói rồi, y lấy ra vài viên linh thạch hạ phẩm ít ỏi còn lại, định đưa cho họ. Nhưng tên cầm đầu lại cười khẩy.

"Bồi thường? Ngươi nghĩ mấy viên linh thạch rách này là đủ sao? Các ngươi đã làm cho tiểu thiếu gia của chúng ta sợ hãi, tổn hại đến tinh thần. Món nợ này, không thể tính đơn giản như vậy được! "

Rõ ràng, hắn đang muốn nhân cơ hội để gây sự. Hắn thấy Lâm Phong và Tuyết Nguyệt tuổi còn trẻ, tu vi không quá chênh lệch với hắn, lại có vẻ là công tử tiểu thư nhà giàu, nên muốn tống tiền một phen.

Tuyết Nguyệt khẽ nhíu mày, hàn khí bắt đầu tỏa ra. Nàng ghét nhất là loại người vô lại này.

Đúng lúc trận chiến sắp nổ ra, tên lính đánh thuê thứ hai, một gã gầy gò, thấy Trần Trường Sinh trông yếu ớt nhất, lại có vẻ là chủ nhân của con rắn, liền cười dâm một tiếng, vươn tay ra định túm lấy cổ áo hắn.

"Tiểu tử, để ta dạy cho ngươi cách quản giáo sủng vật! "

Nhưng bàn tay hắn chưa kịp chạm vào người Trần Trường Sinh, một vệt đen đã từ trong tay áo hắn lao ra với tốc độ không thể nhìn thấy bằng mắt thường.

"BỐP! "

Một tiếng động khô khốc vang lên.

Gã lính đánh thuê gầy gò đang lao tới, đột nhiên hét lên một tiếng thảm thiết. Cả người hắn mất thăng bằng, ngã sấp mặt xuống đất một cách vô cùng khó coi, mặt đập thẳng vào một bãi. .. bùn trâu.

Mọi người kinh ngạc nhìn lại, thấy hắn đang ôm lấy đầu gối của mình, lăn lộn trên đất kêu la thảm thiết. Còn Tiểu Hắc thì đã quay trở lại trên vai Trần Trường Sinh, cái đầu nhỏ ngẩng cao, đôi mắt đen láy nhìn tên kia với vẻ khinh bỉ.

Đây chính là tuyệt kỹ đầu tiên của Hắc Long: Thiết Đầu Công! Một cú húc không mang theo linh lực, nhưng lại nhắm vào chỗ hiểm nhất, đau đớn nhất, và cũng. .. mất mặt nhất.

Tên cầm đầu và những người còn lại đều hóa đá. Chúng không thể tin được một con rắn nhỏ như vậy lại có thể hạ gục một tu sĩ Luyện Khí kỳ.

Sau khi giải quyết xong rắc rối nhỏ, cả ba tiếp tục lên đường. Tuyết Nguyệt, người vốn định sau khi ra khỏi vực sẽ tách ra, sau khi chứng kiến thêm nhiều chuyện hoang đường nữa, cuối cùng lại quyết định tiếp tục đi cùng.

Nàng tìm đến Lâm Phong, lạnh lùng nói:"Ta không tin các ngươi. Ngoài việc theo nghiên cứu thể chất kì lạ của sư phụ người, ta phải đi theo để'giám sát'hành tung của các ngươi, xem ngươi và hắn có phải là mối nguy hại cho tu chân giới hay không. "

Lý do này vô cùng hợp lý, che giấu đi sự tò mò ngày càng lớn của nàng đối với Trần Trường Sinh, và cả một tia quan tâm không thể nói thành lời đối với tên đầu gỗ nào đó.

Lâm Phong hoàn toàn không nhận ra ý đồ gì cả. Mấy ngày qua, y đã lo rằng tốc độ thưởng thức chốn hồng trần của sư phụ có thể ảnh hưởng đến việc tìm cây thuốc của Tuyết Nguyệt tiên tử, từ đó nàng ấy sẽ dứt áo ra đi. Nhưng khi nghe Tuyết Nguyệt nói những lời này, y cảm thấy vô cùng vui mừng và cảm kích.

"Đa tạ Tuyết Nguyệt tiên tử đã lo lắng! Có ngài ở đây giúp đỡ Sư phụ, tại hạ cũng yên tâm hơn nhiều! "Y chắp tay cảm ơn một cách chân thành.

Tuyết Nguyệt nghe vậy, bàn tay ngọc trong tay áo siết chặt lại. Tên đầu gỗ này! Ai lo cho hắn chứ! Ta là đang lo cho cả cái tu chân giới này sẽ bị hai thầy trò các ngươi làm cho đảo lộn đấy!

Nàng tức đến nghiến răng, nhưng trên mặt vẫn không lộ ra biểu cảm gì, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi quay đi.

______

-Sắp có buff rồi, nhưng mọi người nên kiên nhẫn

-Em có làm audio về hướng dẫn đọc truyện"này"đúng cách: https://drive. google. com/file/d/1DFmhJGtyJAZFA-2fcUo6NcHCu3YpdPne/view? usp=drive_link

-Trong trường hợp nghe không kịp audio thì mn có thể đọc ở đây: https://docs. google. com/document/d/1nGe_YC1gYCkohk_v-Rgf-aEL7yfj7nHYmk5I4vQAOWY/edit? usp=drive_link

- Chuyện là vài tuần trước, em có nghĩ bâng quơ về nhiều thứ, sau đó cũng có vài ý tưởng thú vị nên có viết ra cho vui, đến nay cũng đã thành hình, mọi người có thể đọc cho đỡ chán trong lúc đợi chương mới: https://docs. google. com/document/d/1pSkNgFVJhtQ1ORx7tfRlVhsRZRpy_us_/edit

Bạn cần đăng nhập để bình luận