THIÊN HẠ ĐỆ NHẤT BAO CÁT
Chương 41 Nhị Quyền Kinh Thiên
Ba ngày ròng rã sau cuộc trốn chạy khỏi Đan Dương Thành.
Giữa rừng rậm nguyên sinh, nơi ánh sáng mặt trời là một thứ xa xỉ bị những tán lá cổ thụ tầng tầng lớp lớp nuốt chửng, không khí đặc quánh lại vì ẩm ướt. Sự im lặng ở đây không mang lại bình yên, mà là sự tĩnh lặng ngột ngạt của một con thú săn mồi đang rình rập.
Sự tĩnh lặng đó bị phá vỡ.
"Ta đói."
Một giọng nói uể oải, ai oán đến cực điểm vang lên. Trần Trường Sinh ngồi bệt trên một tảng đá rêu phong, hai tay xoa cái bụng đang biểu tình dữ dội.
Ba ngày liền hắn chỉ gặm trái dại chua chát và uống nước suối. Lương khô đã cạn kiệt từ lâu.
Nhưng không ai đáp lại lời than thở của hắn.
Lâm Phong và Tuyết Nguyệt đứng cách đó không xa, vẻ mặt cả hai đều vô cùng ngưng trọng.
Họ không còn tâm trí nào để ý đến cái bụng của "Sư phụ" nữa.
Kể từ khi rời đi, họ luôn cảm thấy như có một ánh mắt vô hình, âm lãnh đang dõi theo mình từ phía sau. Cảm giác bị săn đuổi này khiến cho thần kinh của họ luôn căng như dây đàn.
"Không ổn," Tuyết Nguyệt rít lên qua kẽ răng, giọng nói lạnh như băng. Bàn tay ngọc ngà của nàng đã siết chặt dải lụa Nguyệt Hoa Lăng, linh lực vận chuyển đến mức phát ra ánh sáng mờ. "Nó đang đến gần. Sát khí... quá rõ ràng!"
Lâm Phong gật đầu, tay đã đặt trên chuôi Thanh Phong Kiếm, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. "Đối phương là một cao thủ che giấu khí tức. Có thể bám theo chúng ta ba ngày mà không bị phát hiện... E rằng tu vi đã vượt xa chúng ta."
Y hít một hơi thật sâu, gằn từng chữ: "rất có thể là Kim... Đan... Kỳ!"
Hai chữ "Kim Đan" vừa thốt ra, không khí xung quanh như đông đặc lại. Đó là một vực thẳm cảnh giới, một sự nghiền ép tuyệt đối mà không số lượng Trúc Cơ kỳ nào có thể bù đắp nổi.
Trần Trường Sinh nghe thấy có kẻ địch, phản xạ đầu tiên là... mừng rỡ. Có kẻ địch nghĩa là có đánh nhau. Đánh xong là được nghỉ ngơi ăn cơm!
Nhưng niềm vui của hắn lập tức bị dập tắt.
"Ha ha ha... Khá lắm! Thiên tài của Thánh Kiếm Sơn và Băng Cung quả nhiên nhạy bén. Nhưng đã lọt vào Hắc Phong Sát Trận của lão phu, các ngươi còn muốn chạy đi đâu?"
Tiếng cười khàn đặc, tàn độc và tham lam vang lên từ bốn phương tám hướng, như hàng trăm cái miệng đang đồng thanh cười nhạo.
Giọng nói vừa dứt, trời đất đảo lộn.
Khu rừng rậm biến mất. Thay vào đó là một không gian xám xịt, gió đen gào thét như quỷ khóc thần gào, ma khí cuồn cuộn. Vô số bóng sói khổng lồ bằng ma khí, mắt đỏ ngầu, lượn lờ trong sương đen, sát khí của chúng khiến người ta ngạt thở.
Hai bóng người từ trong màn sương bước ra.
Một kẻ chính là Quỷ Thủ Đan Sư, bộ dạng thê thảm, mặt trắng bệch như xác chết. Ánh mắt lão ta nhìn Trần Trường Sinh như muốn ăn tươi nuốt sống.
Kẻ còn lại... là một gã khổng lồ vạm vỡ, mặt hằn một vết sẹo dài từ trán xuống cằm. Toàn thân hắn tỏa ra khí tức bạo ngược của một con mãnh thú hoang dã, một luồng uy áp kinh hoàng đè nén khiến Lâm Phong và Tuyết Nguyệt gần như không thở nổi.
Hắn chính là Hắc Lang Vương của Huyết Sát Tông!
"Kim Đan sơ kỳ... đỉnh phong!" Tuyết Nguyệt cảm nhận luồng áp lực như núi đè, sắc mặt trắng bệch như tuyết.
"Quỷ Thủ! Ngươi dám cấu kết với ma tu!" Lâm Phong phẫn nộ quát lớn, nhưng giọng y có chút run rẩy.
Hắc Lang Vương liếm đôi môi khô khốc, ánh mắt dâm tà quét qua thân hình hoàn mỹ của Tuyết Nguyệt, trước khi dừng lại trên người Trần Trường Sinh.
"Đây là cái 'Nhân Hình Đan Lô' mà ngươi nói à? Trông thật tầm thường. Nhưng con nhãi Băng Cung kia... đúng là cực phẩm!"
"Hắc Lang Vương, giao kèo của chúng ta!" Quỷ Thủ vội vàng nhắc nhở. "Cái lò đan là của ta, hai đứa kia tùy ngươi xử lý!"
"Yên tâm!" Hắc Lang Vương cười gằn, không một lời vô ích. "Giết!"
GÀO!
Hắn vừa ra lệnh, hàng trăm bóng sói ma khí trong trận pháp lập tức gầm lên, hóa thành một cơn lũ màu đen, lao về phía ba người.
"Cẩn thận!"
Lâm Phong hét lớn, Thanh Phong Kiếm ra khỏi vỏ, hóa thành một màn chắn kiếm khí hình tròn, bảo vệ ba người ở bên trong. Tuyết Nguyệt cũng vung dải lụa, vô số bông hoa tuyết mang theo hàn khí kinh người bắn ra, đóng băng những con ma lang lao tới gần nhất.
Trần Trường Sinh thì đã sớm ngồi thụp xuống, hai tay ôm đầu, miệng lẩm bẩm: "Lại nữa rồi... Sao cứ thích đánh hội đồng vậy..."
"ẦM! ẦM! ẦM!"
Ma lang liên tục va chạm vào màn chắn kiếm khí, tạo ra những tiếng nổ vang trời. Màn chắn kiếm khí của Lâm Phong rung chuyển dữ dội, sắc mặt y ngày càng tái đi.
Những con ma lang này tuy chỉ có sức mạnh của Luyện Khí kỳ, nhưng số lượng quá đông, lại được trận pháp chống đỡ, giết không hết.
"Thế này không được! Phải phá trận!" Tuyết Nguyệt nói.
"Để ta!" Lâm Phong gầm lên, y biết không thể kéo dài được nữa. Y cắn vào đầu lưỡi, dồn toàn bộ linh lực, chém ra một đạo kiếm quang rực rỡ nhất, nhắm vào một điểm mà y cho là mắt trận.
Nhưng Hắc Lang Vương chỉ cười khẩy. Hắn vung tay một cái, một bức tường ma khí màu đen hiện ra, dễ dàng chặn đứng đạo kiếm khí của Lâm Phong.
"Chỉ là trò trẻ con!"
Nói rồi, hắn tự mình ra tay. Hắn há miệng, một quả cầu ma khí màu máu to bằng đầu người ngưng tụ lại, rồi bắn thẳng về phía ba người.
Uy lực của một đòn này, hoàn toàn không phải là thứ mà Lâm Phong và Tuyết Nguyệt có thể chống đỡ được. Màn chắn kiếm khí vỡ tan ngay lập tức.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Tuyết Nguyệt hét lên một tiếng, ném ra một tấm ngọc phù màu xanh biếc. Ngọc phù vỡ tan, hóa thành một màn chắn băng sương dày đặc.
"RẦM!"
Màn chắn băng sương chỉ cầm cự được một giây rồi cũng vỡ nát. Nhưng nhờ vậy, cả ba đã có thời gian để né tránh. Dù vậy, họ vẫn bị sóng xung kích đánh bay đi, máu tươi từ khóe miệng trào ra.
"Ha ha ha! Xem các ngươi có thể chống đỡ được bao lâu!" Hắc Lang Vương cười lớn, chuẩn bị tung ra đòn tấn công tiếp theo.
Đúng lúc này, một vệt đen nhỏ từ trong lòng áo của Trần Trường Sinh lao ra với tốc độ không thể tưởng tượng nổi.
Tiểu Hắc!
Sau khi được tẩm bổ trong lò đan, nó không chỉ lớn hơn, mà tốc độ và sức mạnh cũng đã tăng vọt. Nó không tấn công Hắc Lang Vương, mà lao thẳng về phía Quỷ Thủ Đan Sư, kẻ đang điều khiển trận pháp.
Quỷ Thủ Đan Sư giật mình, không ngờ con rắn nhỏ này lại có tốc độ như vậy. Lão ta vội vàng tạo ra một tấm chắn độc khí.
Nhưng Tiểu Hắc không hề sợ hãi. Nó há cái miệng nhỏ ra, phun ra một luồng khí màu đen kịt.
Long Tức Hủ Thực!
Đây là thiên phú thần thông đầu tiên mà nó thức tỉnh được! Luồng long tức này không mạnh mẽ, nhưng lại có khả năng ăn mòn kinh người. Tấm chắn độc khí của Quỷ Thủ Đan Sư bị ăn thủng một lỗ trong nháy mắt.
Sau đó, Tiểu Hắc không cho lão ta cơ hội, nó lao tới, dùng thân hình rắn chắc của mình quấn chặt lấy chân của lão ta, rồi há miệng, cắn một phát thật mạnh vào mắt cá chân.
"Á!"
Quỷ Thủ Đan Sư hét lên một tiếng thảm thiết. Dù cú cắn không thể phá vỡ được lớp linh lực hộ thân của lão ta, nhưng sự sỉ nhục và bất ngờ khiến lão ta phân tâm. Trận pháp vì thế mà xuất hiện một sơ hở nhỏ.
"Cơ hội tốt!"
Lâm Phong và Tuyết Nguyệt lập tức nắm bắt được. Cả hai đồng thời tấn công về phía Hắc Lang Vương.
Trận chiến lại một lần nữa bùng nổ.
Hắc Lang Vương, với tu vi Kim Đan kỳ, hoàn toàn áp đảo cả hai người.
Hắn như một con mèo đang vờn hai con chuột, mỗi một chiêu của hắn đều khiến Lâm Phong và Tuyết Nguyệt phải chật vật chống đỡ, vết thương trên người ngày càng nhiều.
Trần Trường Sinh thì chỉ có thể đứng nhìn. Hắn muốn giúp, nhưng hắn biết mình xông vào cũng chỉ làm vướng chân.
Hắn nắm chặt hai nắm tay, lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy căm ghét sự yếu đuối của mình.
"Chết đi, con nhãi Băng Cung!" Hắc Lang Vương đã mất kiên nhẫn.
Hắn gầm lên, bỏ qua Lâm Phong, hai tay hóa thành hai cái lang trảo khổng lồ bằng ma khí, chụp thẳng về phía Tuyết Nguyệt.
Tuyết Nguyệt đã kiệt sức, linh lực cạn kiệt, chỉ có thể trơ mắt nhìn cái chết đang đến gần.
Nhưng đúng vào khoảnh khắc đó, một bóng người áo trắng đã không chút do dự mà lao tới, đứng chắn trước mặt nàng.
"ẦM!"
Lâm Phong đã dùng chính thân thể của mình để đỡ trọn một đòn đó. Tấm hộ thân pháp bảo trên người y vỡ tan thành từng mảnh.
Cả người y bay ngược ra sau như một con diều đứt dây, phun ra một màn sương máu giữa không trung, rồi đập mạnh vào một vách đá.
"LÂM PHONG!"
Tuyết Nguyệt hét lên một tiếng thất thanh, tiếng hét mang theo một sự hoảng loạn và sợ hãi mà nàng chưa từng trải qua. Nàng vội vàng bay tới, đỡ lấy thân thể mềm nhũn của y.
"Ha! Tình cảm thật..."
Hắc Lang Vương cười khẩy, định bồi thêm một đòn kết liễu cả hai, nhưng đột nhiên, hắn cảm thấy một luồng nguy hiểm chí mạng từ phía sau lưng.
Hắn quay đầu lại, và cảnh tượng trước mắt khiến hắn phải sững sờ.
Trần Trường Sinh
Kẻ mà hắn vẫn luôn xem là một tên phàm nhân vô dụng, không biết từ lúc nào đã đứng dậy. Toàn thân hắn không có chút dao động linh lực nào, nhưng đôi mắt vốn luôn lờ đờ, mệt mỏi, giờ đây lại đang bùng lên một ngọn lửa phẫn nộ và sát khí lạnh lẽo đến cực điểm.
Hắn giơ hai nắm tay lên.
Hai cú đấm bình thường đến không thể bình thường hơn.
"Nhị Quyền... xuất kích!"
Nhưng nó lại mang theo toàn bộ linh lực hỗn loạn mà hắn vừa mới có được, đồng thời được tung ra. Hai nắm đấm cùng lúc nện thẳng vào lưng của Hắc Lang Vương.
Không một tiếng động.
Trong một khoảnh khắc, vạn vật như ngưng đọng.
Rồi...
BÙM! BÙM!
Hai tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên cùng một lúc, sức công phá của nó còn kinh khủng hơn cả vụ nổ Đan Lô.
Hắc Phong Sát Trận rung chuyển dữ dội... rồi vỡ tan tành! Sóng xung kích kinh hoàng quét qua, hất văng cả Hắc Lang Vương và Quỷ Thủ Đan Sư bay xa hàng chục trượng.
Tuyết Nguyệt sững sờ trong giây lát, nhưng bản năng sinh tồn đã thúc đẩy nàng.
Đây là cơ hội duy nhất!
Nàng không chút do dự, ôm chặt lấy Lâm Phong đang bất tỉnh, túm lấy cổ áo Trần Trường Sinh, người cũng đã xụi đi vì kiệt sức và Tiểu Hắc, ném ra lá ngọc phù dịch chuyển cuối cùng.
Một vệt sáng lóe lên, cả bốn người biến mất.
Trong khu rừng tan hoang, Hắc Lang Vương chật vật bò dậy, ngực phập phồng, máu tươi không ngừng trào ra. Hắn nhìn về phía họ biến mất, ánh mắt không chỉ còn oán độc, mà còn pha lẫn một sự kinh hãi không thể tin nổi.
_______
Dạo này, em hơi bận nên lịch ra chương không được đều, mọi người hoan hỉ nhé!