Sương Nhiễm Thanh Xuyên

9

Uống thuốc cũng không có tác dụng, cơn đau càng lúc càng dữ dội, tôi chỉ còn cách gắng gượng đến bệnh viện kiểm tra.  

Tôi cố ý đăng ký một chuyên gia khác để tránh gặp Trần Cảnh Xuyên.  

Dù sao, lúc này cả người lẫn cuộc sống của tôi đều rối tung lên, tôi không biết phải đối mặt với anh thế nào.  

Ngồi chờ một lúc ở hành lang, đột nhiên có một y tá đến gọi tôi.  

Tôi đi theo cô ấy, lúc này mới phát hiện ra là mình được đưa đến văn phòng của Trần Cảnh Xuyên.  

Theo bản năng, tôi xoay người định rời đi, nhưng anh lại gọi tôi lại.  

Có lẽ anh đã làm việc liên tục suốt hai, ba ngày liền. Trong mắt toàn là tơ máu, khuôn mặt lộ vẻ mệt mỏi.  

"Ngồi đợi anh một chút, anh đi rửa tay."

Anh cởi áo blouse trắng, nghiêm túc rửa tay khử trùng.  

Tôi nhìn dòng nước chảy qua những ngón tay thon dài mạnh mẽ của anh, dần dần lại thất thần.  

Trong đầu toàn là hình ảnh tối hôm đó, đôi tay này đã làm loạn trên người tôi như thế nào, từng chút một xâm chiếm những nơi tôi chưa từng để ai chạm đến.  

Đã mang đến cho tôi bao nhiêu khoái cảm đến quên cả sống chết.  

Tôi cảm thấy mình đúng là vô dụng.  

Trong đầu toàn những suy nghĩ đen tối không thể tả.  

20  

"Có phải chỗ bị viêm lại đau rồi không?"

Trần Cảnh Xuyên rửa tay xong, khử trùng và lau khô, sau đó bước đến bên tôi.  

"Xin lỗi, Thanh Sương, mấy ngày nay anh thật sự rất bận, không thể liên lạc với em ngay." 

Tôi ngẩn ngơ nhìn anh.  

Chỉ ba ngày ngắn ngủi, anh dường như lại gầy đi một chút. Cằm đã lún phún râu xanh, không có thời gian để cạo.  

Tôi không nhịn được đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào: "Trần Cảnh Xuyên, anh chưa cạo râu, trông xấu quá."

Anh nắm lấy tay tôi, cằm cọ nhẹ vào lòng bàn tay tôi, bật cười:  "Vậy anh đi cạo ngay." 

Tôi lại kéo anh lại, không để anh đứng lên:  "Em chỉ nói đùa thôi, như vậy cũng rất đẹp trai."

"Rất đàn ông, nếu dùng cách nói trong sách thì, tràn đầy khí chất nam tính."

"Vậy anh để thế nhé?"

Tôi nhăn mũi:  "Thôi, vẫn không nên. Không thì lúc anh hôn em sẽ đau."

Anh càng cười sâu hơn: "Vậy thử xem có đau không nhé?"

"Đây là văn phòng của anh..."  

"Không sao, hôm nay anh có nửa ngày nghỉ, sẽ không ai đến làm phiền."

"Anh vốn định gọi điện cho em ngay, vừa hay thấy em đến bệnh viện."

Trần Cảnh Xuyên nắm lấy tay tôi, ánh mắt dần trở nên nghiêm túc.  

"Thanh Sương, anh xin lỗi. Anh không biết hôm đó là lần đầu tiên của em."

Chúng tôi ngồi rất gần, ngay bên cạnh là cửa sổ.  

Bạn cần đăng nhập để bình luận