Sương Nhiễm Thanh Xuyên
3
Lúc rời đi, tôi không biết có phải mình nhìn nhầm không, hay do lúc đó máy sưởi trong phòng quá nóng.
Dường như vành tai của Trần Cảnh Xuyên cũng hơi đỏ.
06
"Anh ơi, dừng ở trạm dịch vụ phía trước đi, em muốn đi vệ sinh."
Giọng nói của Giản Khả bất ngờ kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.
Tôi khẽ cắn môi, thử nhúc nhích chân một chút, nhưng ngón tay của Trần Cảnh Xuyên lại siết chặt hơn.
Tôi cúi thấp đầu, hàng mi dài buông xuống, không dám cử động nữa.
Xe dừng lại, Giản Khả lập tức làm nũng, bắt Tống Cẩm Hòa đi vệ sinh cùng.
Tống Cẩm Hòa có chút khó xử, quay lại nhìn tôi.
Trần Cảnh Xuyên bỗng trầm giọng nói: "Cô ấy ngủ rồi."
Tống Cẩm Hòa dường như thở phào nhẹ nhõm: "Anh, vậy em đi với Khả Khả một chút, sẽ quay lại ngay."
Trần Cảnh Xuyên "ừ" một tiếng.
Cửa xe mở ra rồi đóng lại, tiếng nói cười xa dần, không gian trở nên yên tĩnh.
"Nguyễn Thanh Sương."
Trần Cảnh Xuyên đột nhiên kéo tấm chăn trên chân tôi xuống.
"Đổ cả mồ hôi rồi, không nóng à?"
Tôi cúi đầu thấp hơn, hoàn toàn không dám nhìn anh.
Vội vàng cầm chai nước lên, định giả vờ uống nước để che đi sự bối rối, cơ mà chai nước lại bị Trần Cảnh Xuyên lấy đi.
"Uống ít nước lạnh thôi."
"Lời dặn của bác sĩ trước đây quên hết rồi à?"
Tôi không biết lấy đâu ra can đảm, bỗng ngẩng đầu lên nhìn anh.
"Y thuật của bác sĩ Trần cũng bình thường."
"Sao em nói thế?" Anh khẽ nhíu mày.
"Tôi đã uống thuốc theo lời dặn của anh, cũng kiêng khem đủ thứ, vậy mà vẫn đau."
Hàng lông mày anh càng nhíu chặt hơn: "Vẫn còn đau à?"
"Bây giờ vẫn còn hơi đau."
Tôi mím môi, hơi ngẩng cằm lên: "Có phải tôi cần làm kiểm tra lại không, bác sĩ Trần?"
Ngoài cửa sổ xe không xa, Giản Khả đang khoác tay Tống Cẩm Hòa, hai người sát lại gần nhau, không một kẽ hở.
Tống Cẩm Hòa thỉnh thoảng véo má cô ta, rồi lại xoa nhẹ lên đỉnh đầu cô ta.
Trông giống như một cặp tình nhân thân mật, không chút khoảng cách.
Ngực tôi bỗng nghẹn đầy cơn oán hận và tức giận, dồn nén mãi mà không tìm được lối thoát.
Không biết thế nào, tôi lại trực tiếp nắm lấy tay Trần Cảnh Xuyên.
"Hay là, bác sĩ Trần bây giờ cứ làm tròn trách nhiệm của bác sĩ, kiểm tra cho tôi đi?"
07
Khoảnh khắc bàn tay anh gần như chạm vào n.g.ự.c tôi, anh lại nhanh hơn tôi một bước.
Những ngón tay dài, mạnh mẽ giữ lấy sau gáy tôi.