Sương Nhiễm Thanh Xuyên
1
Cô nàng thanh mai của Tống Cẩm Hòa lại một lần nữa ngồi vào ghế phụ của anh ta.
Tôi không làm ầm ĩ cũng không gây chuyện, ngoan ngoãn đi ra ghế sau ngồi cạnh người anh em tốt của anh ta, Trần Cảnh Xuyên.
Khi xe xóc nảy, đầu gối của tôi cạ vào bắp đùi săn chắc, rắn rỏi của người đàn ông bên cạnh.
Tôi cố ý không rụt chân lại, anh cũng không nhúc nhích.
Giữa đường, khi đi ngang qua trạm dừng chân, cô bạn thanh mai trúc mã nằng nặc đòi Tống Cẩm Hòa đi vệ sinh cùng.
Ngay khi cửa xe đóng lại, Trần Cảnh Xuyên nắm lấy gáy tôi mà hôn xuống.
Khi bị hôn đến mức ý loạn tình mê, tôi không kìm được mà suy nghĩ:
Nghi ngờ đàn ông, thấu hiểu đàn ông, rồi trở thành đàn ông, quả nhiên là chân lý.
01
Sau khi cô nàng thanh mai của Tống Cẩm Hòa là Giản Khả, lại ngồi vào ghế phụ của anh ta một lần nữa.
Tôi không cãi cọ cũng chẳng làm ầm ĩ, quay người mở cửa xe phía sau.
Nhưng không khỏi sững sờ.
Không ngờ chuyến du lịch tự lái ngắn ngày lần này, một người bận rộn như Trần Cảnh Xuyên cũng tham gia.
Tôi nhanh chóng lấy lại tinh thần, giữ ý tứ gật đầu với anh.
Trần Cảnh Xuyên đeo kính, trên mặt còn mang theo vẻ mệt mỏi nhàn nhạt.
Anh ngẩng lên, liếc nhìn tôi một cái, cũng gật đầu rồi lại nhắm mắt.
Giản Khả vừa thắt dây an toàn vừa quay đầu lại, đắc ý nhướng mày với tôi.
"Chị Thanh Sương, em say xe nên ngồi phía trước nha."
Tống Cẩm Hòa cũng quay đầu nhìn tôi: "Tiểu Khả say xe, em rộng lượng chút đi, đừng có vì chuyện nhỏ nhặt này mà suốt ngày làm mình làm mẩy."
Tôi khẽ cười một tiếng: "Được."
Tống Cẩm Hòa dường như có chút bất ngờ, nhưng cũng không nói thêm gì.
Bởi vì Giản Khả đã nhét ngay miếng bánh mì cô ta vừa cắn vào miệng anh ta.
"Không ngon, anh ăn giúp em đi."
Tống Cẩm Hòa không hề nhíu mày, rất tự nhiên mà ăn hết nửa cái bánh mì.
Giản Khả nhìn tôi qua gương chiếu hậu, cười tít mắt lè lưỡi.
Tôi không để ý đến cô ta, lấy một chai nước soda, chuẩn bị mở ra.
Nắp chai rất khó vặn, tôi vặn hai lần cũng không ra.
Mà lúc này Giản Khả phía trước đang đưa chai nước của mình cho Tống Cẩm Hòa, nũng nịu nói:
"Anh ơi, em thật sự không mở nổi."
"Anh biết từ nhỏ đến lớn tay em yếu nhất mà."
Tống Cẩm Hòa với vẻ mặt hưởng thụ, nhẹ nhàng mở chai nước giúp cô ta.
Hai người họ thay phiên uống cùng một chai, không chút kiêng dè gì.
Tôi cảm thấy hơi buồn nôn, đang định đặt chai nước xuống thì bên cạnh đột nhiên vươn ra một bàn tay, lấy chai nước từ tay tôi.