Sương Nhiễm Thanh Xuyên

11

Ngay khi nhìn thấy tôi, anh lập tức dập tắt điếu thuốc.  

Còn tôi thì đứng sững tại chỗ, ngẩn ngơ nhìn anh.  

Chiếc sandwich nguội ngắt trong tay rơi xuống đất từ lúc nào không hay.  

Trần Cảnh Xuyên sải bước lớn đến trước mặt tôi.  

Anh không chần chừ chút nào, cũng không cho tôi cơ hội từ chối. trực tiếp ôm chặt lấy tôi hôn xuống.  

Nụ hôn ấy quá sâu, quá mãnh liệt.  

Hương vị thanh đắng của nicotine xộc thẳng vào phổi, nhưng lại khiến người ta mê mẩn.  

Chỉ trong chốc lát, tôi đã kiễng chân, vòng tay ôm chặt lấy cổ anh, nhiệt tình đáp lại.  

Tôi nhớ anh.  

Rất nhớ việc được hôn anh, ôm anh, cùng anh quấn quýt không rời.  

Chúng tôi vừa hôn nhau vừa lên đến tầng trên.  

Khi tôi đang mở khóa cửa, anh lại ôm tôi từ phía sau, cúi đầu hôn lên vành tai tôi.  

Nụ hôn ấy làm cả cơ thể tôi mềm nhũn, chìa khóa suýt chút nữa không thể cắm vào ổ.  

Cửa vừa mở ra, anh đã ôm tôi đi vào, rồi đẩy tôi dựa vào tủ giày.  

Tôi nắm lấy áo khoác dài, áo sơ mi của anh, lần mò đến vùng cơ bụng rắn chắc của anh.  

Dòng điện như từ đầu ngón tay lan tỏa khắp cơ thể tôi.  

Tôi không kìm được mà bật ra những tiếng rên khẽ.  

Nhân cơ hội đó, anh liền tiến sâu hơn, môi lưỡi đắm chìm, quyện vào nhau không rời.  

Ngay khi mọi thứ sắp vượt quá giới hạn, bác sĩ Trần vẫn kìm nén được cơn sóng tình dâng trào: "Anh đi tắm trước đã."  

Anh buông tôi ra, trong đôi mắt còn đầy dục vọng.  

Tôi thích nhất dáng vẻ này của Trần Cảnh Xuyên.  

Bị tôi kéo xuống khỏi thần đàn, hoàn toàn chìm đắm trong dục vọng.  

Khi anh quay người đi, tôi liền ôm lấy anh từ phía sau, vòng tay ôm chặt lấy eo anh: "Em muốn tắm cùng anh."  

23  

Căn nhà trọ của tôi rất nhỏ, phòng tắm cũng chật chội.  

Vòi sen chảy không mạnh, khiến tôi hơi lạnh.  

Trần Cảnh Xuyên liền ôm chặt lấy tôi, cơ thể anh nóng như lửa, đôi tay cũng nóng rẫy.  

Khi ngón tay anh len lỏi qua mái tóc ướt của tôi, xoa nhẹ da đầu, cả người tôi run rẩy.  

Anh cúi xuống hôn tôi, ngón tay vuốt nhẹ qua lọn tóc ướt, xoa dịu vành tai lạnh giá.  

Tôi nhắm mắt, không muốn kìm nén bản thân nữa.  

"Bác sĩ Trần, anh có muốn kiểm tra lại giúp em không?"  

Tôi cầm tay anh, chậm rãi đặt lên n.g.ự.c mình.  

Anh không thể kiềm chế được nữa, không kịp đợi đến khi chúng tôi quay lại phòng ngủ.  

Ngay dưới dòng nước ấm như cơn mưa bụi rơi xuống, ngay trong không gian nhỏ hẹp đến mức gần như không thể xoay người, tôi và Trần Cảnh Xuyên quấn lấy nhau hết lần này đến lần khác.  

Cho đến khi kiệt sức, tôi ngủ thiếp đi. Gối đầu lên cánh tay anh, ngủ một giấc say sưa.  

Lúc tôi tỉnh lại lần nữa, Trần Cảnh Xuyên vẫn còn trong căn nhà trọ của tôi.  

Tôi hơi bất ngờ, dụi mắt mấy lần.  

Anh đang xắn tay áo, bê đồ ăn từ trong bếp ra.  

Bạn cần đăng nhập để bình luận