Sương Nhiễm Thanh Xuyên
8
Tống Cẩm Hòa từng bước tiến lại gần tôi: "Vẫn là chiếc váy tối qua...Nguyễn Thanh Sương, chẳng lẽ tối qua em cả đêm không về phòng?"
Anh ta đưa tay muốn kéo áo sơ mi trên người tôi ra.
18
Tôi gạt tay anh ta ra, lùi lại một bước:
"Nếu tôi nhớ không nhầm, tối qua chúng ta đã chia tay rồi."
"Vậy nên, tôi làm gì cũng không liên quan đến anh."
Giản Khả lập tức kinh ngạc kêu lên: "Chị Thanh Sương, chị chia tay với anh em rồi sao?"
Tôi thản nhiên nhìn Giản Khả: "Đúng vậy, chia tay rồi. Chắc cô vui lắm nhỉ, cô Giản "
"Ý chị là gì hả?" Giản Khả lập tức tức giận: "Hai người chia tay thì tôi vui cái gì? Làm như tôi là người xấu vậy."
"Anh ơi anh quản đi chứ, đừng để sau này người ta ra ngoài tung tin đồn nói em là kẻ thứ ba."
Tống Cẩm Hòa vỗ nhẹ tay cô ta trấn an, kéo cô ta ra sau lưng.
Anh ta nhìn tôi với ánh mắt khó chịu:
"Vẫn là vì cái chuyện vớ vẩn đó?"
"Em muốn anh nói với em bao nhiêu lần nữa? Anh với Giản Khả chỉ như anh em ruột, không có gì hết."
Giản Khả cũng chêm vào, giọng điệu mỉa mai: "Chị Thanh Sương, đừng nghĩ ai cũng bẩn thỉu. Giữa nam và nữ vẫn có tình bạn thuần khiết mà."
Tống Cẩm Hòa gằn giọng: "Nguyễn Thanh Sương, em cứ tiếp tục vì chuyện này mà gây sự, đừng trách cuối cùng thiệt thân."
Tôi lạnh nhạt nói: "Tôi không gây sự, chỉ là không muốn yêu đương với anh nữa."
"Hơn nữa, tối qua đã nói rất rõ ràng, chúng ta đã chia tay."
Tôi không muốn nói thêm lời nào với Tống Cẩm Hòa.
Cơ thể vẫn còn đau nhức, may mà tên khốn Trần Cảnh Xuyên vẫn còn chút lương tâm, không đòi hỏi tôi lần thứ ba.
Nếu không, bây giờ tôi vẫn còn không xuống được giường.
"Được, vậy em nói rõ xem, tối qua không về phòng, em đi đâu?"
Tôi cười khẩy, nhướng mày nhìn anh ta: "Gặp một người bạn, cùng uống chút rượu, nói chuyện phiếm. Không được à?"
"Chỉ uống rượu nói chuyện phiếm thôi?"
"Liên quan gì đến anh?" Tôi hất tóc qua vai một cách hờ hững.
Ánh mắt Tống Cẩm Hòa lập tức co rút, chỉ tay vào dấu vết trên cổ tôi, giọng cao vút lên: "Trên cổ em đây là cái gì?"
Tôi liếc anh ta một cái, đưa tay chạm lên cổ: "Chắc là muỗi cắn thôi."
"Nguyễn Thanh Sương! Em tưởng lừa được ai?"
"Nếu không thì sao? Anh cho là cái gì?" Tôi nhếch môi cười lạnh.
"Với lại, cho dù đúng là như anh nghĩ, thì đã sao?"
"Giữa nam nữ cũng có tình bạn thuần khiết mà. Thân thiết hơn chút, hôn vài cái cũng chỉ là bạn bè tốt thôi."
Nói xong, tôi quay sang nhìn Giản Khả: "Cô Giản, cô nói có phải không?"