Sương Nhiễm Thanh Xuyên
5
"Nhưng mà làm gì có ai như chị chứ, cướp hết sự chú ý của người ta trong ngày sinh nhật."
"Anh à, anh phân xử cho em xem, chị Thanh Sương lại bắt nạt em rồi!"
Tôi nhìn Giản Khả.
Tối nay cô ta cũng ăn mặc rất chỉnh chu, thực sự giống một nàng công chúa nhỏ.
Nhưng đúng là có câu nói rất hay: đôi khi sự dễ thương lại chẳng đáng giá gì trước vẻ quyến rũ.
Bình thường, tôi thường mặc phong cách đơn giản và thoải mái.
Tối nay cũng chỉ là hứng lên, trang điểm theo phong cách trong sáng quyến rũ.
Váy cũng thiên về gợi cảm, một chiếc váy hai dây màu đỏ rượu, kèm đôi giày cao gót dây buộc cùng màu.
Chiếc váy rất tôn làn da của tôi, dải dây quấn quanh cổ chân càng làm nổi bật đôi chân thon dài, mảnh mai.
Khi ánh mắt của Tống Cẩm Hòa nhìn đến tôi, rõ ràng mang theo một tia kinh ngạc.
Những người khác cũng trêu ghẹo:
"Ôi, hiếm khi thấy Thanh Sương ăn mặc thế này, đẹp thật đấy, Cẩm Hòa, cậu thật có phúc."
"Nhìn xem, mắt của Cẩm Hòa gần như dán chặt lên người Thanh Sương rồi kìa."
Tống Cẩm Hòa có chút đắc ý, bước đến trước mặt tôi. Nhưng lại khẽ ho một tiếng, nghiêm nghị nói:
"Thanh Sương, hôm nay là sinh nhật của Khả Khả mà."
"Nếu em muốn ăn diện, lúc chúng ta hẹn hò em mặc thế nào cũng được."
"Nhưng hôm nay em làm thế này, chẳng phải sẽ làm Khả Khả không vui sao?"
11
Tôi nhìn Tống Cẩm Hòa trước mặt.
Tôi có thể cảm nhận rõ ràng, những tình cảm từng có với anh ta, chút yêu thích, chút lưu luyến, đang nhanh chóng rút cạn.
Nhưng tôi lại không cảm thấy đau lòng hay tiếc nuối.
"Thanh Sương, em có nghe anh nói không?"
Tống Cẩm Hòa nhíu mày, ánh mắt vẫn dán chặt vào người tôi, không rời đi.
"Vậy anh muốn thế nào?"
"Em về thay một bộ đồ khác đi."
Tống Cẩm Hòa nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, kéo tôi sang một góc khuất, rồi hạ giọng nói nhỏ: "Thanh Sương, em lớn hơn Khả Khả hai tuổi, nhường em ấy chút đi."
Tôi đẩy tay anh ta ra, mỉm cười: "Nếu em nói em không muốn thì sao?"
Tống Cẩm Hòa trước tiên là đơ người một lúc, sau đó bật cười khẽ: "Em lấy tư cách gì để nói không muốn với tôi?"
"Nhưng em thực sự không muốn."
"Không muốn? Vậy thì chia tay thôi."
Trên khuôn mặt tuấn tú nhưng lại kiêu căng của Tống Cẩm Hòa, dần dần nhuốm vẻ tức giận và khinh thường, như thể chắc chắn rằng tôi sẽ sợ chia tay và cũng không dám chia tay anh ta.
"Vậy thì chia tay đi."
Tôi đẩy tay anh ta ra: "Như anh mong muốn."
Tống Cẩm Hòa đột nhiên bật cười, nụ cười đó rất lạnh lẽo, mang theo sự chế giễu: "Được thôi, cô không biết điều phải không? Giờ thì cút ngay cho tôi."
Tôi không nói lời nào, lập tức quay người, kéo cửa ra rồi bước thẳng ra ngoài.
12