Sương Nhiễm Thanh Xuyên

10

Gần kết thúc, hình như anh gọi tên tôi.  

Cơ mà tôi mệt đến mức không mở nổi mắt.  

Anh nói với tôi một câu gì đó, hoặc có lẽ chẳng nói gì, rồi quay người bước ra ngoài.  

Tôi chìm vào giấc ngủ sâu. Khi tỉnh dậy, tôi không tìm anh, chỉ nhờ y tá chuyển lời giúp, sau đó lặng lẽ rời đi.  

Tôi đeo khẩu trang, cúi đầu đi về phía cổng bệnh viện.  

Nhưng vừa đi đến tầng dưới, đã bị ai đó túm lấy cánh tay.  

Ngay sau đó, một cái tát mạnh như trời giáng làm tôi choáng váng.  

21  

Khi hoàn hồn lại, tôi thấy gương mặt lạnh lùng và giận dữ của hai người anh trai.  

"Nguyễn Thanh Sương, bây giờ đi cùng chúng tao gặp anh Tống."  

"Tôi không đi."  

"Không do mày quyết định."  

"Anh Tống nói, chỉ cần mày cúi đầu, anh ấy sẽ xem xét chuyện đính hôn."  

"Mày cũng biết, muốn chuyện làm ăn của nhà họ Nguyễn khởi sắc, mối quan hệ với anh Tống là con đường tốt nhất."  

Tôi dùng hết sức giằng ra, gần như nghiến răng nghiến lợi: "Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không đi."  

Anh hai nóng tính, giơ tay định đánh tôi thêm lần nữa.  

Anh cả vội ngăn lại.  

Anh ta nhìn tôi với vẻ ôn hòa, giọng cũng mềm mỏng:  

"Thanh Sương, bây giờ gia đình thực sự đang gặp khó khăn."  

"Nếu lần hợp tác này đổ vỡ, nhà họ Nguyễn sẽ tiêu đời."  

"Em cũng là một phần của gia đình, anh trai luôn đối xử tốt với em, coi như giúp anh một lần, được không?"  

"Vậy các anh có nghĩ đến, sau này người khác sẽ coi thường tôi, chà đạp tôi như thế nào không?"

"Em vừa trẻ trung xinh đẹp, học vấn lại cao, anh Tống thực sự thích em, sẽ không bạc đãi em đâu."  

"Thanh Sương, em đừng ngây thơ, có bao nhiêu người mong muốn gả vào nhà họ Tống mà không được."  

"Tôi nói rồi, tôi sẽ không quay lại với Tống Cẩm Hòa."  

Tôi lùi lại hai bước, cười lạnh nhìn hai người anh trai mình.  

"Nếu các anh tiếc một mối hôn nhân tốt như vậy, thì đem bán con gái của mình đi."  

"Nguyễn Thanh Sương, nếu mày đã không màng đến tình thân anh em, thì trả lại tất cả những gì bố mẹ đã cho mày, cắt đứt quan hệ với nhà họ Nguyễn đi."  

"Được, tôi sẽ trả lại."  

Có lẽ thấy tôi cứng rắn không lay chuyển, anh cả cau mày.  

"Thanh Sương, em còn trẻ, ngây thơ dễ mắc sai lầm, đến khi em kết hôn rồi, sẽ hiểu tầm quan trọng của nhà mẹ đẻ."  

"Đừng để sau này hối hận không kịp."  

Tôi không nhịn được bật cười.  

Thời niên thiếu, tôi đã từng rất đau khổ, mâu thuẫn, khó khăn, thậm chí đã từng tự sát.

Nghĩ mãi không hiểu tại sao bố mẹ lại yêu thương hai anh trai như vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận