Sương Nhiễm Thanh Xuyên

2

Lại với tay lấy chai nước, dòng nước mát lạnh chảy qua cổ họng, đè xuống phần nào sự bối rối và rạo rực.  

Cũng làm cho tôi bất chợt tỉnh táo trở lại.  

Trần Cảnh Xuyên, vẫn không dịch chân ra.  

Cứ như thế, để tôi áp sát vào.  

Tim tôi như ngừng đập trong khoảnh khắc đó, rồi đập càng ngày càng nhanh, như sắp mất kiểm soát.  

Nhưng ngay lúc này, xe bất ngờ đánh tay lái mạnh.  

Giản Khả ở ghế trước hét lên một tiếng: "Anh ơi, em sợ c.h.ế.t khiếp!"  

Cô ta liên tục vỗ vào n.g.ự.c mình, lại mềm mỏng khen ngợi:  

"Nhưng mà anh ơi, phản ứng của anh lúc nãy nhanh thật đấy."  

"Nếu không phải anh đánh lái kịp thời, hòn đá đã đập vào xe chúng ta rồi."  

Tống Cẩm Hòa lập tức cười: "Thế nào, kỹ năng lái xe của anh lợi hại chứ."  

Giản Khả đột nhiên ghé lại hôn anh ta một cái: "Anh giỏi quá, hôn một cái nào."  

"Đừng nghịch nữa." Tống Cẩm Hòa không quên rằng bạn gái của mình là tôi đây, vẫn đang ngồi ở ghế sau.  

Anh ta giả vờ giận, trừng mắt nhìn Giản Khả: "Lớn rồi mà không ra dáng người lớn, chị gái Thanh Sương của em còn đang ở đây đấy."  

Giản Khả mở to mắt, lại làm ra vẻ vô tội ngây thơ: "Chị Thanh Sương, em với anh Cẩm Hòa lớn lên bên nhau từ nhỏ, em coi anh ấy như anh trai ruột, chị sẽ không để bụng chứ?"  

Tôi lấy một chiếc chăn đắp lên người, ngẩng đầu cười nhạt: "Ở nhà cô cũng thân thiết với anh trai ruột như vậy sao?"  

Giản Khả lập tức làm vẻ mặt tủi thân: "Anh ơi, em nói mà, chị Thanh Sương không thích em."  

"Hay là em không đi nữa...tránh để chị ấy mất vui."  

Tống Cẩm Hòa ngay tức khắc cau mày: "Thôi nào, Thanh Sương, em lớn hơn Khả Khả hai tuổi đấy, không thể rộng lượng chút à?"  

"Em ấy tính trẻ con, quen thói không biết lớn nhỏ, em cần gì phải nói nặng lời như vậy."  

Ngay khoảnh khắc đó, tôi thậm chí không còn sức để tranh cãi hay giận dữ nữa.  

Muốn tôi rộng lượng hơn sao?  

Đương nhiên là được.  

Chỉ mong sau này, anh ta cũng có thể rộng lượng một chút.  

04  

Dưới lớp chăn che phủ, chân tôi và chân Trần Cảnh Xuyên ngày càng áp sát hơn.  

Trong lúc xe xóc nhẹ, đầu gối và cẳng chân tôi lại lần nữa chạm vào anh.  

Bàn tay thon dài, ấm áp của Trần Cảnh Xuyên bỗng nắm lấy đùi tôi, lòng bàn tay anh áp chặt lên làn da mát lạnh của tôi.  

Sự nóng ấm không ngừng xâm chiếm, lan tỏa khắp người.  

Cảm quan trong giây phút này, dường như phóng đại gấp trăm ngàn lần.

Bạn cần đăng nhập để bình luận