Sống Lại Một Đời, Ta Tuyệt Đối Không Nuôi Con Kẻ Khác

Chương 9 - Hết!

 

Tại công đường, Tiết Tuân không biết xấu hổ, lại còn đánh tráo khái niệm, vu khống ta là đố phụ (người vợ hay ghen tuông), phạm vào điều thứ năm trong Thất xuất chi điều (bảy lý do bỏ vợ).

 

"Hòa ly không phải do nàng quyết định, mà phải do ta viết hưu thư mới hợp lẽ."

 

"Nhưng ta không phải kẻ nhỏ nhen, Vân Phù, chỉ cần nàng thừa nhận lỗi lầm, ta sẽ không bỏ nàng."

 

Ta cười lạnh, nhìn hắn, giọng đầy khinh miệt:

 

"Ngươi gọi ta là đố phụ, vậy hãy trả lời ta: đứa trẻ mà Trương Uyển Uyển đang ôm, ngươi có dám thừa nhận là con của ngươi không?"

 

Không đợi hắn trả lời, ta ra lệnh đưa nhóm hạ nhân của Tiết phủ lên công đường.

 

Những người này đều là hạ nhân ta từng sắp xếp vào viện của Trương Uyển Uyển.

 

Bọn họ lần lượt làm chứng rằng trong thời gian ta mang thai, Tiết Tuân đã nhiều lần qua đêm ở viện của Trương Uyển Uyển.

 

Sắc mặt Tiết Tuân trắng bệch, đôi mắt đầy tức giận trừng về phía nhóm hạ nhân kia.

 

"Diệp Vân Phù, có phải nàng đã cho bọn họ lợi ích gì để họ đứng ra làm chứng giả không?!"

 

Ta cười khẩy:

 

"Tiết Tuân, ngươi nghĩ rằng chỉ cần vài câu đe dọa là có thể khiến hạ nhân trung thành tuyệt đối với ngươi sao?"

 

Ta giỏi thu phục lòng người hơn hắn nhiều.

 

Đời trước, chẳng qua ta không đề phòng kẻ đầu gối tay ấp mà thôi.

 

Ta phất tay, ra lệnh gọi bà đỡ từng tham gia vào vụ tráo đổi con đến công đường.

 

Bà đỡ vừa bước lên, lập tức khóc lóc kể lể, khai hết mọi chuyện:

 

"Già này biết rõ đây là việc thất đức, nhưng Tiết đại nhân dùng chức vụ ép buộc, già không dám không làm!"

 

"Đúng vậy, ta cũng bị hắn đe dọa như vậy! Con trai ta làm việc dưới trướng hắn, nếu ta không nghe lời, tiền đồ của con trai ta coi như chấm hết!"

 

Tiết Tuân loạng choạng lùi vài bước, sắc mặt tái mét.

Bạn cần đăng nhập để bình luận