Sống Lại Một Đời, Ta Tuyệt Đối Không Nuôi Con Kẻ Khác

Chương 8

"Tiết Tuân, ngươi đừng quá đáng! Ta vốn định nể mặt các vị trưởng bối, dù sao cũng cho ngươi – một Trung thư Thị lang chút thể diện. Nhưng ngươi lại dám bôi nhọ ta như vậy sao?!”

 

"Rõ ràng là ngươi nói, ngươi và Trương Uyển Uyển lớn lên bên nhau, tình như huynh muội. Nàng ta bị nhà chồng ruồng bỏ, không nơi nương tựa, cầu xin ta thu nhận!"

 

Ta cười lạnh, nhẹ nhàng đón lấy Quân An từ tay phụ thân, rồi đi tới một góc, ngồi xuống.

 

"Ngươi muốn ép ta nhận đứa con hoang này làm huynh đệ với Quân An sao? Chuyện này ta thật sự không có quyền quyết định."

 

Tiết Tuân siết chặt nắm tay, đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận:

 

"Nàng có ý gì?!"

 

Thái tử bước đến bên ta, lạnh lùng liếc nhìn Tiết Tuân:

 

"Con nuôi của cô chỉ có một, không phải bất cứ đứa trẻ nào cũng có thể trèo lên để kết thân đâu.”

 

"Tiết Thị lang, con ruột của ngươi thì ngươi không liếc mắt tới một lần, nhưng lại quan tâm con của kẻ khác đến vậy. Kẻ làm phụ thân như ngươi, đúng là khiến người khác kinh ngạc mà!"

 

Sắc mặt Tiết Tuân xanh mét, lúng túng đứng chôn chân tại chỗ, không dám nhúc nhích.

 

Ta chỉ mỉm cười, không thèm để ý.

 

Ta đã sớm dự đoán được, hắn chắc chắn sẽ dùng danh nghĩa phụ thân của Quân An để ép buộc ta.

 

Dẫu ta có là thiên kim của Thái phó thì sao chứ? Hắn vẫn là phu quân của ta, mà "nữ tử xuất giá tòng phu" đã là quy củ tồn tại hàng ngàn năm nay.

 

Ta không thay đổi được sự thật đó, vậy thì chỉ có thể tìm một người có quyền thế đủ lớn để chen chân vào cuộc chiến này.

 

Con nuôi của Thái tử đương triều, vị Hoàng đế tương lai, đâu phải vài câu của Tiết Tuân là có thể đẩy đứa trẻ của Trương Uyển Uyển vào thay thế được.

 

Ta không thèm quan tâm đến hắn nữa, bế Quân An theo phụ thân đi tiếp đãi các khách mời khác.

 

Ta cố tình sai người sắp xếp cho hai vị khách không mời mà đến này ngồi chung một chỗ.

 

Tiết Tuân như ngồi trên đống lửa, suốt cả buổi tiệc đầy tháng chỉ biết nhìn chằm chằm về phía ta.

 

Ngược lại, Trương Uyển Uyển thì không hiểu thế nào là "chọn đúng thời điểm," liên tục gắp đồ ăn cho hắn, còn ân cần hỏi han.

 

Nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ của Tiết Tuân, ta đoán chắc hẳn hắn đang hối hận vì đã mang Trương Uyển Uyển theo đến đây.

 

Hắn đâu biết, ngoài Thái tử, phần lớn những khách mời hôm nay đều là đồng liêu của hắn và đa phần đều có chức vị cao hơn hắn không ít.

 

Khi buổi tiệc đầy tháng kết thúc, ta và phụ thân tiễn khách rời đi.

 

Ta cố tình giữ Thái tử ở lại.

 

"Thái tử ca ca, trời cũng đã khuya, chi bằng ở lại phủ nghỉ một đêm?"

 

Thái tử khẽ liếc qua Tiết Tuân và Trương Uyển Uyển vẫn chưa chịu rời đi, nhẹ gật đầu.

 

Sau khi Thái tử rời khỏi, Tiết Tuân lập tức bước nhanh đến chỗ ta.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận