Sống Lại Một Đời, Ta Tuyệt Đối Không Nuôi Con Kẻ Khác
Chương 1
Cảm nhận được sự chuyển động trong bụng, ta vô thức đưa tay đỡ lấy.
Bên cạnh, Trương Uyển Uyển lập tức tiến lại gần, ánh mắt lộ vẻ kích động:
"Tỷ tỷ có phải sắp lâm bồn rồi không?"
Thân thể ta khựng lại, chậm rãi ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trước mặt, nàng cũng đang mang bụng bầu to như ta.
Ta cố nén cơn giận dâng trào, cuối cùng cũng xác nhận rằng mình đã thực sự sống lại.
Đời trước, chính vào lúc này, ta và Trương Uyển Uyển cùng ngày lâm bồn.
Nàng ta là thanh mai trúc mã của Tiết Tuân – phu quân ta.
Nửa năm trước, nàng bất ngờ tìm đến Tiết phủ cầu xin sự che chở.
Khi ấy, Tiết Tuân đã nói với ta:
"Vân Phù, Uyển Uyển với ta tình như huynh muội. Nàng ấy đi sai đường, yêu nhầm người, lại bị kẻ đó ruồng rẫy sau khi cưới chính thê.”
"Ai ngờ được, nàng ấy đã mang thai. Giờ đây không còn chốn nương thân, nàng ấy đành tìm đến ta cầu cứu. Dẫu sao, đứa trẻ cũng vô tội. Hãy để nàng ấy tạm trú ở Tiết phủ, đợi sinh xong ta sẽ đưa nàng ấy về nhà mẹ đẻ."
Khi đó, ta vốn đang mang thai, tâm trạng của một người sắp làm mẹ khiến ta không nỡ nhìn một nữ nhân bụng mang dạ chửa không nơi nương tựa.
Ta mềm lòng, đồng ý cho Trương Uyển Uyển vào ở trong Tiết phủ, sắp xếp cho nàng ở tại một gian viện nhỏ.
Ta còn đặc biệt căn dặn, mọi chế độ dành cho nàng phải ngang bằng với ta.
Ngay cả những vật phẩm bổ dưỡng mà nhà mẹ đẻ ta gửi tới, ta cũng chia phần cho nàng.
Kỳ thực, nàng mang thai muộn hơn ta ba tháng, lẽ ra không thể nào sinh nở cùng ngày.
Nhưng khi ấy, đại phu mà Tiết Tuân mời đến nói rằng do xúc động quá độ, vì vậy nàng đã sinh sớm.