Hắn vẫn chưa quên mục đích đến đây hôm nay.
Cả Tô Hỷ và hắn đều nghi ngờ nữ tử này là gián điệp do phủ Yến vương cài vào, nhất là hôm nay, Tô Hỷ nói, quan cầu nguyện hôm nay chính là Lục Hoa Đình, hai người từng nói chuyện trong thủy tạ.
Giờ đây Yến vương gặp nạn, nàng hẳn đang rất sốt ruột muốn xem thánh thượng xử lý Yến vương thế nào. Nếu đúng vậy, hôm nay có thể lôi nàng ra.
Tay hắn đặt lên tấu chương, lặng lẽ liếc sang bức tường, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Quần Thanh đang nhìn lại.
Ánh mắt Quần Thanh lóe lên, rồi dời đi.
“Chiếc khăn lụa khoác trên người ngươi, là loại lụa mà bản cung ban thưởng?” Lý Hiển nhìn cái bóng của nàng, nhớ lại màu đỏ bạc rực rỡ vừa hiện ra trước mặt.
Quần Thanh trấn định lại tinh thần: “Phải.”
“Loại lụa này không hợp làm khăn khoác, sao lại may thành kiểu diêm dúa thế này?”
Thái tử giỏi thư họa, học vấn uyên thâm. Hắn ưa chuộng sự thanh nhã giản dị, cung phục đã rực rỡ, lại thêm màu đỏ bạc, trở nên rối mắt tầm thường, không khỏi châm biếm: “Thấy thứ gì tốt cũng khoác lên người, tưởng vậy là đẹp sao?”
Câu nói đầy gai góc, Quần Thanh khẽ cong khóe môi, lạnh lùng, giọng điệu vẫn thành thật: “Nô tỳ không giỏi ăn mặc, chỉ bắt chước cách phối đồ trong bức Dạ yến sĩ nữ đồ của Mạnh thái phó.”
Lý Hiển sững người. Mạnh Quang Thận từng vẽ một bức tranh mỹ nhân, là lúc uống rượu cao hứng mà vẽ nên, dùng chu sa đậm nhạt khác nhau để tô khăn khoác và đai lưng cho cung nữ, phong cách rực rỡ kỳ dị, được văn thần hết lời ca ngợi.
“Ngươi cũng biết cả bức Dạ yến sĩ nữ đồ?”
Quần Thanh đáp: “Nô tỳ xuất thân từ phòng thêu Dịch Đình, có học thư họa. Giáo thụ cung học từng giảng qua bức tranh này. Nô tỳ và các tỷ muội đều thấy tranh của Mạnh thái phó rất đẹp.”
Mạnh Quang Thận là thái phó của thái tử, học trò sao dám nghi ngờ thầy, câu nói của nàng khiến Lý Hiển nghẹn lời.
Hắn nhướng mắt phượng, lạnh lùng cười: “Theo lời ngươi, Dịch Đình vừa dạy thêu, lại dạy thư họa, dạy ra được cung nữ như ngươi, còn giỏi hơn cả Lục Thượng Cục.”
Quần Thanh nói: “Dịch Đình vốn có nhiều nữ quan tư chất tốt, chỉ vì vạ lây tội liên đới từ tiền triều nên cả đời làm nô. Nô tỳ chỉ là kẻ ngu dốt trong số đó. Nếu có thể khiến điện hạ quan tâm Dịch Đình, cho họ cơ hội thì bị phạt cũng không sao.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-trong-sinh-ta-ket-hon-voi-ke-thu/chuong-40.html.]
Đây là điều nàng thật lòng nghĩ, nên nói ra không hề yếu thế, còn mạnh mẽ hơn mười câu trước cộng lại. Lý Hiển ngừng bút, hồi lâu không còn muốn châm chọc nữa.
“Hôm nay là ngươi đi xin tờ bùa phúc?” Hắn khép lại tấu chương cuối cùng.
“Phải, nô tỳ đã treo lên cây. Nếu điện hạ muốn xem, nô tỳ sẽ đi lấy về.”
“Không cần, ta đã thấy lúc đến.” Lý Hiển đột nhiên đập tấu chương xuống bàn: “Một câu Tương tri tương hứa, phu thê đồng tâm! Ngay cả Trịnh Tri Ý cũng không dám nói lời ngông cuồng vậy, rốt cuộc là tâm nguyện của lương đệ, hay của ngươi?”
Giọng hắn không hay chút nào, Quần Thanh “phịch” một tiếng quỳ xuống, cuối cùng cũng lộ vẻ hoảng sợ, trong sợ hãi còn mang chút ấm ức: “Nô tỳ không biết đoán ý trên, nên nhờ đại nhân cầu nguyện viết vài lời hay. Vì thế đã lấy trân châu hối lộ ngài ấy, ai ngờ ngài ấy sống c.h.ế.t không nhận, còn nói sẽ giúp Thanh Tuyên Các viết một câu thật hay, còn tự bỏ tiền đưa cho nô tỳ, bắt nô tỳ nhất định phải treo cùng.”
Lý Hiển nghe vậy, trầm mặc hồi lâu.
Lục Hoa Đình? Giữa phủ Yến vương và Đông Cung đã có hiềm khích, viết mấy lời châm chọc hắn, đúng là hợp với tính cách thích nói bóng gió của Lục Hoa Đình.
Nếu thật sự là gián điệp phủ Yến vương, lại có thể gây chia rẽ như thế, hại cả trường sử?
Team Hạt Tiêu
Cũng có khả năng là cả hai phối hợp diễn trò. Nhưng Quần Thanh vẫn nói không ngừng, làm rối loạn suy nghĩ của hắn.
“Chuỗi tiền đó nô tỳ tất nhiên không nhận, chỉ muốn xin một câu tốt đẹp cho lương đệ, khiến người vui vẻ.” Quần Thanh hoảng sợ nói: “Điện hạ, chẳng lẽ trong câu phu thê đồng tâm có ẩn ý gì xấu sao? Nô tỳ đọc sách ít…”
“Không có ẩn ý gì đặc biệt.” Lý Hiển nhắm mắt, cắt lời nàng: “Ngươi nói nhiều quá rồi, mai đổi người hầu đèn.”
Quần Thanh lập tức im bặt, nhưng đôi mắt đen lại vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn không lộ vẻ thất vọng.
Lý Hiền nhìn chằm chằm nàng: “Sao trông ngươi có vẻ vui mừng thế kia?”
Quần Thanh dè dặt hỏi: “Điện hạ… ngày mai còn đến Thanh Tuyên Các sao?”
Lý Hiển biết mình lỡ lời, cười lạnh nhìn nàng: “Ta là nói, từ nay về sau sẽ không để ngươi hầu đèn nữa.”
Quần Thanh tựa vào tường, vẫn không hề thất vọng, ngược lại như trút được gánh nặng, thần sắc thả lỏng: “Trực đêm rất cực, nô tỳ tạ ơn điện hạ thương tình.”