Trong phòng có ba người: A Mạnh, A Tương và Nhược Thiền.
Lãm Nguyệt là nha hoàn theo hầu của Trịnh Tri Ý từ nhỏ, sau khi vào cung thì được thăng lên làm cung nữ bậc hai chuyên lo y phục, buổi tối hầu hạ Trịnh Tri Ý ngủ trong điện, không cần ngủ ở chỗ ở.
Bên cửa có thêm một chỗ nằm, là để dành cho Quần Thanh.
Quần Thanh mò mẫm trong bóng tối kéo chăn lên, sờ trúng một vạt lạnh ngắt ẩm ướt. Nàng liền châm đèn lên, nhìn rõ trên chăn đổ đầy nước trà cũ. Nhìn ba người kia, hình như đều đã ngủ say, không ai lên tiếng.
Quần Thanh thuở nhỏ đường vào cung quá thuận lợi, những trò bắt nạt tụ tập trong giới cung nữ nàng chỉ từng nghe qua, nay mới thật sự trải nghiệm.
Thấy ba người ngủ say như chết, nàng đẩy cái chăn ướt sang bên, kéo góc chăn của người bên cạnh mình. Người nằm bên nàng là Nhược Thiền, nàng ta nhắm mắt lại, lông mi run rẩy không ngừng.
Nhược Thiền giả vờ ngủ, bị kéo chăn vẫn sợ đến mức không dám động đậy, Quần Thanh chợt chú ý đến cổ tay nàng ta có buộc một sợi dây đỏ, trên dây treo một miếng bùa đào bằng gỗ.
Thì ra là một nữ đạo sĩ, dân gian thường gọi là đạo cô.
Đại Thần thiếu người đến mức phải đưa cả nữ đạo sĩ chưa đến mười lăm tuổi vào làm cung nữ? Chuyện này ở nước Sở, quả thật là nực cười.
Quần Thanh khựng lại một lát, rồi lại đắp chăn cho Nhược Thiền, lấy một chiếc áo ngoài đắp tạm lên người mình.
Trong bóng tối, Nhược Thiền đột nhiên nắm lấy cổ tay nàng.
Quần Thanh giật mình, ngay sau đó tay nàng bị Nhược Thiền dắt, từ từ sờ được một cây kim may dài và mảnh cắm trong đệm của nàng!
Tay Nhược Thiền rút về, Quần Thanh thì rút cây kim ra. Nếu Nhược Thiền không nhắc, chỉ cần nàng trở mình một cái, cây kim ấy sẽ rạch rách da nàng. Nghĩ đến đây, sự lạnh lẽo trên đầu ngón tay lan khắp tim nàng.
Cây kim dài, lạnh lẽo, nằm trong tay Quần Thanh. Nàng không hề sợ thứ sắc nhọn ấy, từ nhỏ đã bị mẹ bắt luyện thêu, nó đã trở thành vật gắn bó bao năm qua.
Đã nhiều ngày nàng không luyện võ, không biết còn giữ được độ chính xác không. Vừa nghĩ thế, Quần Thanh nhìn cây kim trên tay, dồn một chút lực, rồi phóng cây kim về phía bóng tối.
Chiếc ấm trà đặt trên kệ “choang” một tiếng vỡ tan.
Mảnh vỡ và nước lạnh b.ắ.n tung tóe, ướt đẫm người A Mạnh, nàng ta hét toáng lên, vội vàng ngồi dậy, vỗ vỗ người, hoảng hốt nhìn A Tương: “Sao ngươi không đóng cửa sổ, gió thổi làm ấm trà rơi xuống, vỡ rồi kìa!”
A Tương nói: “Là ta quên đóng hay ngươi quên?”
“Chắc chắn là ngươi quên, ôi trời, sao lại xui xẻo thế chứ…”
Hai người vừa tức vừa sợ, vội vàng dọn dẹp mảnh vỡ, quần áo và chăn gối đều ướt sũng, không thể ngủ yên được nữa. Trong lòng có tật, lại thấy chuyện kỳ quái, nhưng vượt qua Nhược Thiền, Quần Thanh vẫn nằm nghiêm chỉnh, khoác áo ngoài, như một con nhộng cuộn chặt.
“Thật là chuyện quái lạ!” A Mạnh lẩm bẩm: “Mí mắt ta cứ giật liên tục.”
Quần Thanh đã sớm ngủ say. Hai hòn đá lớn trong lòng nàng là chuyện phục quốc và công chúa nay đã tạm thời trút xuống, bao năm rồi nàng mới lại có một giấc ngủ ngon lành đến thế.
Cơm trong cung Trịnh lương đệ cũng ngon: Lý Hoán tuy không ưa vị lương đệ này, nhưng chưa từng bạc đãi về ăn uống, gạo thơm, thịt cá, thịt cừu, măng tươi mỗi ngày đều được đưa tới. Tay nghề của Lưu Tư Thiện đúng như lời đồn, có thể biến những nguyên liệu ấy thành muôn món ngon miệng.
Ánh mắt khinh thường của A Mạnh và A Tương chẳng hề cản trở được khẩu vị ngày càng tốt lên của Quần Thanh: “Quả nhiên là người từ Dịch Đình đến, ăn như chưa từng no bữa nào.”
Dùng muỗng gỗ trộn đều cơm, để từng hạt cơm trong suốt thấm đẫm nước súp cá thơm lừng, Quần Thanh lại ăn thêm một miếng lớn.
Đúng vậy, sao nàng trước đây lại không nhận ra cơm ngon đến thế.
Trong gương, khuôn mặt tiểu cô nương gầy gò ngày một đầy đặn, điểm chút sắc hồng hồng, đôi mắt cong cong càng thêm linh động có thần. Nàng cao thêm vài phân, tóc dày hơn, bệnh chóng mặt, tay run khi cầm kim cũng đã không còn. Kim thêu phi ra có thể đẩy hé cửa sổ đóng chặt, khiến A Mạnh nửa đêm bị lạnh tỉnh dậy.
Chỉ những ai từng bị bệnh triền miên mới hiểu, có một thân thể khỏe mạnh là điều hạnh phúc nhường nào.
Đến ngày thứ mười, Lục Hoa Đình không tìm đến, cũng không có ai khác đến tìm, Quần Thanh nghĩ, ải của Tô Nhuận xem như đã qua yên ổn. Việc sinh tồn của nàng lại bớt đi một chướng ngại.
Buổi tối, Quần Thanh mở bức thư của Phương Tiết.
Nếu nàng nhớ không lầm, đó là bức thư một năm trước, khi nàng nhất quyết vào cung, Phương Tiết tức giận nhét vào bọc hành lý của nàng. Kiếp trước nàng chưa từng mở ra, vì có quá nhiều vướng bận, khiến nàng khó lòng đi vào chỗ chết. Nhưng đời này, nàng quyết định xem thử.
Nàng giũ tờ thư ra, toàn là những lời dặn dò, Phương Tiết viết:
“Đại tỷ à, mạng của tỷ là do ta và sư phụ cùng nhau cứu về, tỷ nợ chúng ta một mạng, không được tự ý xử lý, mong tỷ bảo toàn tính mạng.”
Trang thứ hai, Phương Tiết viết:
“Tỷ tỷ à, sư phụ đã đi về phía nam tìm tung tích của mẫu thân tỷ, còn đệ sẽ trông tiệm thuốc chờ tỷ. Đợi tỷ ra khỏi cung, tiệm thuốc sẽ là nhà của tỷ. Chúng ta sẽ sống như xưa, cùng hái thuốc, khám bệnh, cứu người, được không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-trong-sinh-ta-ket-hon-voi-ke-thu/chuong-19.html.]
Quần Thanh lập tức gấp lá thư lại vì A Mạnh đang lén nhìn sau lưng nàng. Bị phát hiện, A Mạnh cười khẩy: “Cái gì quý giá mà giấu giấu giếm giếm thế kia?”
“Chỉ là thư nhà thôi.” Quần Thanh sắp xếp lại hành lý, để xuống cuối giường: “Tò mò vậy là do nhà ngươi chẳng ai viết thư cho hay sao?”
“Ngươi!” A Mạnh bị chạm đúng chỗ đau, tức tối bỏ đi.
Không biết có phải do trong thư Phương Tiết nhắc đến mẹ mình hay không, đêm đó Quần Thanh hiếm khi mơ thấy mẹ.
Trong mơ, Chu Anh đang gỡ những sợi tơ luộc chín, cuốn lại thành từng cuộn chỉ. Quần Thanh giơ tay giữ sợi chỉ giúp mẹ. Mẹ nàng hỏi: “Cái đùi dê cha con săn được, con muốn nướng hay hầm?”
Ánh nến lấp lóa bỗng chốc tan biến, không khí trong mơ chợt trở nên đầy hoảng loạn, đó là ngày trước khi đất nước sụp đổ, ngày mẹ nàng đột ngột mất tích.
Cha nàng đập mạnh bàn: “Ta đã sớm khuyên bà ấy! Nhưng có ngăn được đâu? Thời loạn thế này, cả nhà nên ở bên nhau, nhưng trong lòng bà ấy chưa bao giờ có các con.”
Đó là ngày thứ mười sau khi phò mã Lăng Vân Dực cùng tiết độ sứ Hoài Viễn Lý Phong dẹp loạn thành công, cứu giá trở về. Triều đình đang ăn mừng việc quân Bắc Nhung rút lui, hoàng đế nước Sở và trưởng công chúa Trường Bình cuối cùng cũng được các trung thần hộ tống an toàn hồi cung. Không ai ngờ biến cố lại xảy ra.
Bắc Nhung bị đuổi đi, lúc này nhà họ Lý cùng phò mã Lăng Vân Dực mới lộ nanh vuốt, trên đường về đã giam giữ hoàng đế và trưởng công chúa, ép họ phải cùng mình xuôi nam đoạt quyền.
Lăng Vân Dực còn tàn nhẫn bắt nhi tử mười một tuổi của mình với trưởng công chúa - Lăng Vân Nặc, lập làm đại vương, rõ ràng là muốn biến đứa trẻ ấy thành bù nhìn để nắm giữ quyền hành.
Thời Ngọc Minh gấp gáp nói: “Có khi nào là trưởng công chúa Trường Bình gửi thư cho mẫu thân không cha? Mẫu thân vốn là cung nữ thân cận của công chúa, tình cảm sâu đậm, nay công chúa gặp nạn, mẫu thân nhất định đi cứu người. Biết đâu, mẫu thân đang ở bên công chúa rồi.”
“Bà ấy đi thì ích gì chứ?” Cha nghẹn ngào nói: “Bên ngoài đồn rằng trưởng công chúa đã qua đời rồi, ngay cả đại vương cũng c.h.ế.t theo!”
Thời Ngọc Minh và Quần Thanh đều c.h.ế.t lặng.
Trưởng công chúa Trường Bình, Dương Nghi là người cương liệt vô cùng.
Hoàng đế nước Sở ham mê tu đạo, chính nàng một thân nữ nhi chống đỡ triều chính, nàng không thể chấp nhận sự phản bội của phò mã, cũng không thể để con trai mình trở thành con cờ trong tay kẻ khác. Nàng thừa lúc sơ hở, nhẫn tâm phóng hỏa thiêu c.h.ế.t đại vương trong kho củi, rồi nhảy xuống dòng sông cuộn xiết.
Nếu lời đồn là thật, trưởng công chúa đã chết, còn kéo theo con bài trong tay nhà họ Lý. Vậy thì Chu Anh, nếu đã đi giúp nàng, chắc cũng khó toàn mạng.
Thời Ngọc Minh và Quần Thanh chỉ là thiếu niên, chưa từng trải qua binh biến. Thanh kiếm trong tay Thời Ngọc Minh rơi xuống đất, vang lên tiếng leng keng chói tai.
Quần Thanh ngồi trong phòng thêu không có mẹ, ngẩn ngơ. Phòng thêu trống rỗng, trên bàn còn dang dở chiếc đai thêu hình thỏ ôm đào tiên mà mẹ định tặng nàng nhân dịp sinh nhật mười sáu tuổi, khiến tim nàng đau thắt.
Nàng không thể tin mình đã mất mẹ, càng không thể chấp nhận việc mẹ rời đi mà chẳng để lại một lời nhắn.
Vì vậy, trong tiếng nức nở của Thời Ngọc Minh, Quần Thanh bắt đầu lục lọi phòng thêu. Nơi này ngày thường chỉ có nàng và Chu Anh sử dụng, là chốn mẹ con trò chuyện những điều riêng tư mà cha và Thời Ngọc Minh không biết.
Nàng lục tung cả phòng, quả thật tìm thấy túi hương hình đầu dê, bên trong là vật mẹ để lại.
Team Hạt Tiêu
Đó là viên độc dược “Tương Tư Dẫn”.
Chúng được bao bọc bằng keo da rắn, lại thêm nước niêm phong, trông như hai con mắt mèo lấp lánh vàng kim nằm cạnh nhau.
Ngoài ra còn một mảnh giấy, nét bút nguệch ngoạc của Chu Anh:
“Lục nương, lòng ta đã tuyệt, chớ tìm ta nữa. Thuốc hộ thân này để lại cho con, là loại độc kịch độc, không thuốc nào giải được. Viên hàn hương hoàn có thể áp chế, hoàng hương thảo và hương thảo tây giúp làm dịu. Keo hòa trong vàng, chỉ cần tiếp xúc nước là phát tán khí độc, trừ khi vạn bất đắc dĩ, đừng lấy ra dùng.”
Phía dưới chính là đoạn mô tả triệu chứng trúng độc mà nàng đã từng nói với Lục Hoa Đình.
…
Nửa mê nửa tỉnh, Quần Thanh bỗng cảm giác có gì đó động đậy dưới chân.
Dưới chân nàng là hành lý, bên trong chính là loại độc gọi là kịch độc trong các loại độc. Theo lời mẹ dặn, chỉ cần lớp keo bị hỏng cũng đã vô cùng nguy hiểm.
Vì vậy, toàn thân Quần Thanh căng chặt, lập tức bật dậy, làm ba người xung quanh ngã nhào xuống đất.
Túi hành lý nửa mở rơi xuống sàn, ánh nến chiếu sáng ba khuôn mặt hoảng hốt.
Trên gương mặt trắng trẻo của Quần Thanh vẫn còn vết nước mắt, nhưng ánh mắt đã trở nên lạnh lẽo đến rợn người.
A Tương bị ánh mắt đó làm cho sợ hãi, liền đẩy túi hành lý ra: “Bọn ta không làm gì cả, chỉ là vài món lặt vặt này ai thèm lấy chứ? Ngươi ôm khư khư cái bọc này cả ngày lẫn đêm, giữ chặt như giữ vàng. Lãm Nguyệt tỷ nói bọn ta kiểm tra thử xem ngươi có trộm gì trong kho đem giấu không!” Nói rồi, nàng ta vội nhét lại lá thư vào hành lý.