Đèn lồng trên án chiếu lên hoa văn thêu trước n.g.ự.c Lục Hoa Đình, lần hiếm hoi hắn mặc quan phục nghiêm túc, lại càng tăng thêm vẻ đẹp yêu dị.
Hắn không ngẩng đầu, chỉ tiện tay thu mấy tờ giấy trong mâm, một lúc sau mới cười hỏi: “Nữ quan không nói cho ta biết là người cung nào sao?”
Quần Thanh lần đầu lấy điều ước, lúc này mới nhận ra, hai người im lặng vừa rồi là vì hắn đang đợi nàng báo tên cung.
Lẳng lặng dễ khiến người sinh nghi, nàng đáp: “Thanh Tuyên Các.”
Lục Hoa Đình tay khựng lại, Quần Thanh sợ hắn chưa nghe rõ, liền nhấn mạnh: “Là cung của Trịnh lương đệ, thái tử lương đệ.”
Lục Hoa Đình nghe vậy liền bỏ tờ thiếp màu tía dành cho tần phi xuống, rút một tờ màu xanh ngọc: “Chủ tử nhà cô ước nguyện điều gì?”
Quần Thanh đã nghĩ sẵn trên đường, liền đọc liền một hơi: “Tương tri tương hứa, phu thê đồng tâm.”
Bút của Lục Hoa Đình lại khựng lại, không biết có phải giống như người trong triều, cũng không thể tưởng tượng nổi một người như Trịnh Tri Ý mà lại “tương tri tương hứa*” với thái tử, hay “phu thê đồng tâm*”.
(*) Tương tri tương hứa: Nghĩa là hiểu nhau và chấp nhận nhau, thường dùng để chỉ mối quan hệ gắn bó, sâu sắc như tri kỷ hoặc tình yêu đích thực.
(*) Phu thê đồng tâm: Nghĩa là vợ chồng một lòng một dạ, cùng chia sẻ, đồng cam cộng khổ và gắn bó keo sơn trong cuộc sống.
Nhưng Quần Thanh chẳng thấy ngượng ngùng chút nào. Ước nguyện mà, phải lớn một chút mới gọi là ước nguyện.
Gió sông thổi mạnh, phụt tắt mấy ngọn đèn, thổi mấy tờ thiếp trong mâm bay loạn. Tay phải Lục Hoa Đình quấn băng dày, vết thương chưa lành, giấy dính vào băng làm mực nhòe đi.
Quần Thanh nhìn lạnh lùng, biết hắn hôm đó dùng tay không đỡ kiếm, vết thương chưa lành, không đủ sức.
Nếu là người khác, nàng đã giúp giữ giấy, nhưng đó là Lục Hoa Đình, nàng đứng yên, không động.
Lục Hoa Đình dùng tay trái lấy vật chặn giấy, nhanh chóng vò tờ bị lem, đổi sang tờ khác viết lại, mặt không chút bối rối, miệng nói: “Nữ quan chờ một chút.”
Quần Thanh yên lặng nhìn hắn viết, ánh mắt lặng lẽ lướt lên khuôn mặt hắn.
Lúc này, phủ Yến vương chắc chắn loạn như ong vỡ tổ, vậy mà Lục Hoa Đình vẫn bình thản vào cung làm nhiệm vụ, đủ thấy người này tâm trí vững vàng đến mức nào.
Nàng chưa từng thấy Lục Hoa Đình lộ ra vẻ hoảng hốt hay chán nản. Hôm nay, trên khuôn mặt hắn cũng không thể tìm được chút biểu cảm nào của kẻ bại trận.
Trong lòng Quần Thanh giằng xé.
Tự nhiên nàng hy vọng Yến Vương bị trục xuất, nhưng cũng lại muốn đặt cược Lục Hoa Đình thắng, như vậy thì nhiệm vụ nguy hiểm kia nàng cũng không cần hoàn thành nữa.
Tiếng leng keng của chuông gió bên tai khiến nàng khó chịu, cắt ngang dòng suy nghĩ m.ô.n.g lung. Gió sông không chỉ làm chuông gió đung đưa mà còn ép cho ánh sáng trong đèn lụa mờ tối đi rất nhiều.
Mắt đã không còn nhìn rõ chữ, Quần Thanh không nhịn được nâng cao chiếc lồng đèn trong tay, một vầng sáng chiếu lên tờ giấy ước, khiến xương ngón tay của Lục Hoa Đình như phủ một lớp men sứ.
Giấy bỗng sáng rõ, đầu bút của hắn lại khựng lại.
Quần Thanh ngẩng đầu nhìn quanh, cuối cùng cũng tìm được nơi phát ra âm thanh kia, một chiếc chuông gió thô mộc làm từ sợi bông và đồng tiền, buộc lên xà ngang thủy tạ, phát ra tiếng leng keng chính là do đồng tiền va vào nhau.
Một bàn tay có xương ngón rõ ràng vươn lên, tháo chiếc chuông gió xuống.
Quần Thanh lập tức quay đầu lại, Lục Hoa Đình không biết từ lúc nào đã rời khỏi bàn, tay cầm chiếc chuông, ngẩng đầu nhìn nó với vẻ trêu chọc:
“Trò vặt vãnh thôi, may mắn được nữ quan để tâm.”
Ánh mắt Lục Hoa Đình bất chợt chuyển từ chuông gió sang khuôn mặt nàng, nhìn thấy biểu cảm cứng đờ của Quần Thanh, ánh cười trong mắt hắn càng sáng, càng lạnh, như một thanh kiếm lóe lên trong bóng tối:
“Cầm đi, vốn là tặng cho ngươi.”
Vừa nói, hắn vừa xếp tờ giấy ước và chuông gió lại, đưa cho nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-trong-sinh-ta-ket-hon-voi-ke-thu/chuong-37.html.]
Quần Thanh cúi mắt đếm số đồng tiền, không nhiều không ít, đúng mười đồng, đầu óc như bị tiếng nổ lớn đánh trúng.
Trả nàng ba viên ngọc vàng và mười đồng tiền.
Ta không thích nợ ai. Cô nương ở cung nào? Chiều ta sai người mang đến.
Hắn đã nhận ra nàng từ sớm, chỉ đang trêu chọc nàng thôi, lại còn dò hỏi được chỗ nàng hầu hạ…
“Quần Thanh! Quần Thanh!” Lúc này nàng nghe thấy có người gọi tên mình: “Điện hạ đến rồi! Điện hạ thực sự đến rồi…”
Là giọng của Lãm Nguyệt.
Lãm Nguyệt vốn không biết Quần Thanh đang ở đâu, chỉ là vì nàng ta quá xúc động, vừa đi vừa kể với tất cả cung nữ gặp trên đường rằng “Điện hạ đã đến Thanh Tuyên các”, mọi người thấy nàng ta lướt như điên nên tự giác nhường đường, để nàng ta nhìn thấy Quần Thanh trong thủy tạ.
Lãm Nguyệt chen vào giữa đám đông, thấy sau lưng đầy tiếng oán thán, lại nhìn Quần Thanh cầm trong tay một chuỗi tiền cổ, vừa ngẩng đầu liền đụng phải vẻ mặt của Lục Hoa Đình, chớp mắt liền sửng sốt vì kinh diễm:
“Nguyện thiếp lấy chưa? Ngươi đang làm gì thế?”
“Vị đại nhân này làm rơi chuông gió, bảo ta buộc lại giúp.” Quần Thanh bất ngờ ném đèn vào lòng nàng ta, trong tiếng kinh hô, đạp lên lan can trèo lên cao, buộc lại chuông gió vào xà, quấn thật chặt.
Vừa rồi lúc Lãm Nguyệt đến, Quần Thanh đã thấy một người trong đám đông.
Tô Hỷ.
Tô Hỷ là nội thị bên cạnh thái tử, hắn đứng bên bờ sông lạnh lùng nhìn về phía nàng, không biết đã nhìn bao lâu, liệu có thấy cảnh Lục Hoa Đình đặc biệt rời khỏi bàn, gỡ chuông đưa cho nàng hay không.
Nàng là cung nhân bên cạnh thái tử mà lại có liên hệ với trưởng sử phủ Yến Vương, là điều đại kỵ. Trả lại đồ vẫn chưa chắc đã rũ sạch được.
Sau khi nhảy xuống, Quần Thanh liền kéo Lãm Nguyệt rời đi, Lãm Nguyệt nôn nóng muốn chia sẻ niềm vui:
“...Vừa viết thiếp mời là điện hạ đến ngay, ngươi có phải tiên đoán tương lai, biết pháp thuật không đấy?”
Đầu óc Quần Thanh rối như tơ vò, lời của Lãm Nguyệt nghe vào tai chỉ đứt quãng, nhưng giữa tiếng chuông va vào nhau, giọng Lục Hoa Đình lại rõ ràng vang lên, như sương đêm mát lạnh.
Hắn đang viết giấy ước cho cung nữ phía sau, nhưng lại tiếp lời của Lãm Nguyệt:
“Biết pháp thuật thì có gì lạ, xem tướng đi, nữ quan này là do Thanh Xà đầu thai đấy.”
Quần Thanh nhắm mắt lại, lại có cảm giác như bị dồn đến góc tường, lạnh lẽo và bất lực.
Ngươi mới là rắn, ngươi có độc.
Đêm lạnh như nước, trăng sáng sao thưa.
Quan chủ tế viết giấy ước đến tận khuya mới xong tờ cuối cùng, bờ sông đang náo nhiệt cũng dần vắng lặng, không còn ai.
Quyển Tố giúp Lục Hoa Đình thu dọn bút mực và giấy vụn:
“Trưởng sử, việc cần làm đã xong chưa? Nương nương có đồng ý giúp không?”
Lục Hoa Đình ngồi sau án, nhìn dải lụa thấm m.á.u trên tay:
“Gần xong rồi.”
“Điện hạ vốn ghét chuyện thần Phật, nếu biết ngài đã để tham quân đồng ý nghênh đón Phật cốt, chắc chắn sẽ nổi giận.” Quyển Tố nói.
Team Hạt Tiêu
“Hắn ghét sao? Ngươi cho rằng phủ Yến vương bây giờ còn có tư cách mặc cả à?” Lục Hoa Đình lạnh nhạt nói.
“Cũng đúng.” Quyển Tố chán nản: “Giờ điện hạ thất thế, là chúng ta cầu xin ở lại, dù sao cũng là hoàng tử, thánh thượng sao lại không màng tình cha con chút nào…”