Sau Khi Trọng Sinh, Ta Kết Hôn Với Kẻ Thù

Chương 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8fEoLKj3oo

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cung điện nguy nga hiện ra trước mắt, nhanh chóng bị bỏ lại phía sau, tựa như từng con quái thú ngẩng đầu sừng sững, tựa lưng vào bầu trời u ám rộng lớn.

 

Nửa đời đã qua, như một cuốn phim quay nhanh vụt qua trong đầu Quần Thanh.

 

Trường An mưa nhiều, tiểu cô nương mười một tuổi ấy cũng từng ủ rũ tựa cửa sổ lầu các nhìn bầu trời này.

 

Dưới lầu, tiếng cười đùa ồn ào vọng lên, khách khứa tán thưởng tài làm thơ của A huynh nàng – Thời Ngọc Minh, nhưng những bài thơ ấy rõ ràng là do nàng viết.

 

A nương không cho nàng phô trương, cũng không cho nàng tham gia yến tiệc. Cách duy nhất để nàng góp mặt là lặng lẽ đưa bài thơ ra lúc mọi người chơi trò đối thơ, để rồi lắng nghe lời tán thưởng vốn nên thuộc về mình rơi vào tai người khác – A huynh.

 

“Nhị lang, sao muội muội ngươi mãi không thấy bóng dáng?”

 

Có người hỏi, Thời Ngọc Minh làm theo lời dặn của A nương, lạnh nhạt đáp: “Lục nương không thích náo nhiệt.”

 

“Con bé nhát gan quá!” Bậc trưởng bối nghiêm nghị khuyên nhủ: “Nữ nhân có thể không tài, nhưng nữ nhi Trường An ai cũng xuất chúng. Phụ thân con bé làm quan lục phẩm, con bé cũng nên thấy qua thế giới, kẻo mai này gả đi lại bị xem thường. Ngươi tài làm thơ như thế, sao không dạy muội muội?”

 

Người khác cười: “Ai biết ngươi chưa dạy! Lục nương là đứa kỳ quặc, từ bé đến lớn chẳng mấy ai thấy mặt, chắc là sợ mất mặt!”

 

Hơi thở của Quần Thanh gấp gáp, nóng bức, trong lồng n.g.ự.c như có ngọn lửa bùng cháy.

 

Đợi trò đối thơ bắt đầu, Thời Ngọc Minh kiếm cớ rời chỗ, chạy lên lầu, thuần thục đưa tay vào dưới rèm, lắc lắc ra hiệu “viết mau”.

 

Ngòi bút của nàng chạm lên giấy, loang một vệt mực, rồi nàng cố tình vẽ nguệch ngoạc như trả đũa, sau đó nhét trở lại tay huynh.

 

Thời Ngọc Minh quay lại, mở ra xem thì thấy chỉ có hình một con rùa, đành phải tự ứng biến. Một lát sau, Quần Thanh nghe thấy tiếng cười ồ vang dưới lầu – Thời Ngọc Minh đã bị bẽ mặt.

 

Trong tiếng cười, ai cũng nhìn thấy tiểu cô nương tức giận đứng trên cầu thang, cùng với cây bút lông đẫm mực mà nàng ném từ trên cao xuống.

 

Hậu quả của việc đó là A nương kéo nàng vào thư phòng, trách mắng trong im lặng. Vì nàng không chịu nhận lỗi, người mẹ vốn hiền từ bỗng nổi giận, tát nàng một cái thật mạnh: “Con đọc được mấy chữ thì nghĩ mình tài giỏi lắm sao?”

 

Đó là lần đầu tiên A nương đánh nàng.

 

Sự giận dữ của Chu Anh làm Thời Ngọc Minh – người đến can ngăn – sợ đến ngây người, hắn đứng yên nhìn mẫu thân, c.h.ế.t lặng.

 

Quần Thanh ôm má nóng rát, cúi người trốn vào bóng tối giữa kệ sách. So với bị A nương đánh, việc bị Thời Ngọc Minh chứng kiến lại càng tổn thương lòng tự trọng hơn.

 

“Ra đây!” Chu Anh quát lên. Quần Thanh càng lùi sâu vào giá sách, mùi mực và giấy bút thấm vào mũi, khiến nàng thấy an lòng. Thời Ngọc Minh kéo mẫu thân, phụ thân cũng đến can.

 

Không khuyên được, cha nàng bất ngờ túm cổ áo lôi Thời Ngọc Minh ra ngoài. Một lát sau, tiếng roi da quật vào da thịt vang lên ngoài sân.

 

Cha đánh rất lặng lẽ mà dữ dội, lúc đầu hắn còn nhịn, sau cùng thì hét lên như heo bị chọc tiết: “Là Lục nương tự muốn làm thơ thay con, muộI ấy muốn nghe người ta khen… con sai rồi! Không nên mách mẫu thân! Con sai rồi!”

 

Cha nàng như đang tức giận thay mẹ, đánh mãi đến khi mẹ nàng chạy ra can ngăn thì mới dừng tay, trừng trừng nhìn Chu Anh.

 

Tối hôm đó, nàng và Thời Ngọc Minh mặt mũi bầm tím gặp nhau, chẳng ai nói gì với ai, nhưng gương mặt bảnh bao của A huynh lúc ấy lại trông thật nực cười, Quần Thanh suýt bật cười thành tiếng.

 

Khi hai người đi lướt qua nhau, Thời Ngọc Minh bực bội nói: “A nương bảo, Lục nương ngốc hơn người, đọc sách không xong thì đừng mơ phô trương, kẻo mất mặt.”

 

Hắn lại che má, lí nhí nói tiếp: “Mẫu thân nói đúng đấy, huynh thấy nhiều cô nương rồi, muội đúng là tệ nhất. Muội lúc nào cũng trầm lặng, lại dữ tợn, cứ cãi huynh suốt, sau này không ai chịu cưới muội đâu!”

 

Quần Thanh lập tức quay gót bỏ đi, Thời Ngọc Minh lại kêu: “Nè nè nè, nhìn trên bàn xem, cha để lại thứ gì cho muội đấy.”

 

Quần Thanh vừa quay đầu lại, liền thấy dưới ánh nến có một quả hồng chín đã được gọt vỏ sẵn, lót bằng chiếc khăn tay giặt đến bạc màu của cha nàng.

 

Cha nàng – Thời Dư – là một võ tướng dũng mãnh của Đại Sở, bóng dáng ông đứng ở đầu ngõ tựa như một tòa tháp sắt. Từ lần đầu tiên ông kéo lại cánh diều nàng thả vượt qua bức tường, nắm chặt trong tay, Quần Thanh đã cảm thấy sợ ông, giữa cha con luôn có một khoảng cách khó nói nên lời.

 

Cha không giỏi ăn nói, cũng không biết cách ở gần con gái, đành dùng cách này – tất cả đồ ăn, đồ chơi đặt dưới ánh đèn, đều là dành cho nàng.

 

Tình thương của cha nàng giống như quả hồng ấy.

 

Quần Thanh cầm lấy quả hồng, mang vào phòng thêu từ từ ăn hết, chính là đã nhận lấy lời xin lỗi âm thầm ấy, một sự an ủi không lời.

 

---

 

Vài ngày sau, Quần Thanh nghe thấy cha mẹ đang cãi nhau trong phòng, dường như lại là vì nàng. Nguyên nhân là vì cha đã lén mẹ từ chối một sứ giả từ hoàng cung.

 

Nàng nghe thấy người cha vốn ít lời trầm giọng nói: “Hà tất phải để con bé lại cuốn vào vòng xoáy ấy?”

 

Mẹ nàng giọng lạnh như băng: “Vậy ông định để con bé sống thế nào?”

 

Cha nàng dứt khoát nói: “Cho nó sống một đời bình thường. Hai năm nữa gả chồng, ở Trường An cưới gả, sinh con, sống yên ổn cả đời.”

 

Gả chồng? Gả cho ai?

 

Tên Lâm Du Gia nàng ghét cay ghét đắng, suốt ngày lên lớp dạy đời ấy sao?

 

Chỉ cần tưởng tượng cảnh mình kết hôn sinh con với Lâm Du Gia, sống trong một gian phòng nhỏ cùng nhau tới bạc đầu, toàn thân nàng nổi da gà. Sự sợ hãi không thể chịu đựng nổi khiến nàng phóng thẳng ra chuồng ngựa, không thể tháo ngựa của Thời Ngọc Minh ra, đành cưỡi con lừa nhỏ của mình, quất roi phi thẳng đến cổng cung.

 

Nàng muốn chặn vị sứ giả kia lại, nói với ông ta rằng: nàng nguyện ý vào cung.

 

Trước đó mẹ nàng từng lỡ lời, nàng biết mẹ ép nàng đọc sách, dạy nàng thêu thùa khắc nghiệt đến vậy, rốt cuộc là vì muốn nàng vào cung, đi theo con đường nữ quan.

 

Hoàng cung đối với nàng là nơi chưa biết, nhưng vẫn còn hơn phải lấy Lâm Du Gia.

 

Khi mặt trời đã khuất khỏi đường chân trời, nàng cuối cùng cũng đuổi kịp một thái giám mặc áo bào đỏ trước cổng An Phúc. Thái giám kia nói với nàng rằng, ông ta không phải là sứ giả, sứ giả sớm đã quay về rồi.

 

Năm nay nàng không thể nào kịp kỳ khảo hạch Lục Thượng nữa.

 

“Đợi hai năm nữa đi.” Thái giám nói.

 

Quần Thanh sợ rằng hai năm sau mình sẽ phải cưới Lâm Du Gia, liền kéo chặt lấy ông ta, tha thiết cầu xin không thôi.

 

“Thì ra là con gái Chu Anh, lớn thế này rồi à?” Vị thái giám đầu tóc bạc trắng kia đánh giá nàng hai lượt, rồi bật cười, bảo người đưa bút, thêm vài nét vào bảo sách. Quần Thanh nhìn thấy tên mình được viết từng nét từng nét, ánh lên dưới ráng chiều đỏ như máu.

 

Ông ta nói: “Lão nô là người giúp bệ hạ chọn thị tỳ cho công chúa thứ mười bảy – công chúa Bảo An. Làm thị tỳ của công chúa cũng là một cách vào cung. Chỉ cần mười ngày nữa ngươi tới Y Viên tham gia tuyển chọn, được công chúa để mắt đến là được.”

 

---

 

Mười ngày sau, Quần Thanh giấu cha mẹ, buộc lừa vào cột bên ngoài Y Viên.

 

Trong thủy tạ có hơn mười tiểu thư ngồi thành vòng tròn, váy áo, dải lụa trên người họ, quạt tròn trong tay, đều là kiểu dáng đắt đỏ nhất Trường An, phủ kín những họa tiết thêu tinh xảo. Họ dung mạo kiều diễm, ánh mắt kiêu ngạo, không ngừng cười đùa thành nhóm, khiến cả hành lang cũng trở nên rực rỡ.

 

Quần Thanh cúi đầu nhìn qua chiếc váy lụa xanh thiên thanh mình mặc, đột nhiên có người khẽ chạm vào mu bàn tay nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-trong-sinh-ta-ket-hon-voi-ke-thu/chuong-12.html.]

 

Là Vị Nhiên – con gái thượng thư Trung thư lệnh.

 

Lần trước gây náo loạn tại yến tiệc, tuy bị cấm hồi đáp, nhưng vẫn có người gửi thư tới, duy chỉ có Vị Nhiên là kiên trì viết cho nàng, vì thế trở thành bạn khuê phòng duy nhất của Quần Thanh.

 

Vị Nhiên trang điểm lộng lẫy, trên mí mắt vẽ bằng cây bút vàng mảnh, nàng quan sát Quần Thanh một hồi, lộ vẻ khó hiểu.

 

Không cần nói gì, Quần Thanh đã hiểu ra, thì ra để vào cung, trang phục hằng ngày cũng phải nâng tầm. Mình ăn mặc quá đỗi giản dị.

 

Vị Nhiên nghiêng đầu tháo đôi khuyên tai xuống, không để Quần Thanh từ chối, đeo lên cho nàng.

“Ngày hôm nay mẫu thân ta bắt ta cài đầy đầu, quê quá chừng, ta cũng muốn tháo ra đây.”

Nói rồi lại rút thêm một cây trâm cài lên tóc nàng.

 

Vị Nhiên nhanh nhẹn nắm lấy hai cổ tay Quần Thanh, không cho nàng tháo ra, vừa nhìn chằm chằm vào mặt nàng vừa trêu:

“Ôi, Lục muội, mặt muội đỏ rồi kìa.”

 

Gió thổi qua gò má nóng bừng của Quần Thanh, trong đầu như sôi trào, đối mặt với sự tốt bụng này, nàng lại không nói nên lời.

 

May mà tiếng cười giòn tan trong thủy tạ vang tới, giải cứu nàng, Quần Thanh nói:

“Tỷ đi nói chuyện với các cô nương ấy đi.”

 

“Chúng ta cùng đi nhé?”

 

“Muội không đi đâu.” Quần Thanh nói, “Nếu họ nói đến ca vũ hay thư họa, muội chẳng biết gì cả, chỉ tổ làm mất hứng.”

 

Vị Nhiên nhíu mày:

“Mẫu thân muội giờ còn bắt muội thêu thùa bốn canh giờ mỗi ngày sao? Mai mốt ta phải bảo mẫu thân ta đến nói chuyện với bà ấy mới được. Muội là quý nữ chứ không phải cung nữ! Nữ công vừa đủ là được rồi, sao lại bắt luyện khổ thế? Nhìn đầu ngón tay muội toàn chai, bà ấy cố tình hành muội đấy à?”

 

Quân Thanh nói:

“Vì mãi vẫn thêu không đẹp nên mới phải luyện thêm thôi.”

 

“Thêu không đẹp?” Vị Nhiên trừng mắt: “Muội đang khoe đấy à? Vậy người khác sống sao nổi? Ta thấy là mẫu thân muội từng làm cung nữ phục y của trưởng công chúa, mắt bà ấy cao hơn người ta mười trượng. Mà ta nói thật, bà ấy thiên vị đại ca muội quá rõ, muội xem cách bà ấy đối xử với muội và với Nhị lang thì biết.”

 

Team Hạt Tiêu

Bản dịch tiếng Việt:

 

 

---

 

Quần Thanh không nhịn được mà nói: “Mẫu thân ta tốt lắm.” Nếu như Chu Anh thật sự không tốt với nàng, đã chẳng dạy nàng đọc sách, cũng chẳng nghĩ đến việc đưa nàng đến một chân trời rộng mở hơn.

 

Uất Nhiên vỗ mạnh lên cánh tay nàng: “Ngươi đúng là con ch.ó con mà mẫu thân ngươi nuôi, cái gì của bà ấy ngươi cũng khen tốt.” Nói rồi hai người đều thấy buồn cười, liền cùng cười phá lên.

 

Uất Nhiên lại hướng mắt nhìn về đình thủy tạ, Quần Thanh hiểu nàng muốn đi nói chuyện với mấy tiểu thư kia, giao tiếp là một phần thiết yếu đối với các tiểu thư quyền quý trong thành Trường An: “Đi đi.”

 

“Ngươi ở một mình không sao chứ?”

 

“Không sao. Chờ gần tới giờ ta sẽ đến tìm ngươi.” Mắt Quần Thanh chăm chú nhìn về phía giả sơn phía xa, nơi đó có một tiểu nội thị đang vất vả kéo ngựa, con ngựa không ngừng quay đầu phì hơi, không chịu bước, khiến tiểu nội thị mồ hôi đầm đìa.

 

Đó là một con tuấn mã màu trắng, vóc dáng uy phong tuấn tú, thu hút toàn bộ sự chú ý của nàng.

 

Ở nhà, phụ thân không cho nàng cưỡi ngựa lớn, nàng cũng đành nghe theo, giả vờ làm thục nữ. Chỉ khi ra ngoài một mình với Thời Ngọc Minh, huynh trưởng của nàng, nàng mới có thể lén cưỡi ngựa của huynh. Nhưng Thời Ngọc Minh chỉ cho nàng cưỡi vài vòng rồi bắt nàng xuống, nàng chỉ có thể tiếc nuối nhìn huynh mình ngồi trên lưng ngựa cao vút.

 

Đợi Uất Nhiên vào đình, Quần Thanh liền bước nhanh đến bên giả sơn, cúi chào tiểu nội thị đang bối rối, nhón chân, một tay đặt lên mũi ngựa, tay còn lại vòng qua cổ nó, nhẹ nhàng vuốt ve bờm ngựa lạnh giá.

 

Thời Ngọc Minh từng dạy nàng cách thuần ngựa, con ngựa trắng ban đầu còn bồn chồn không yên, dần dần ngừng phì hơi, thậm chí còn cúi đầu, lấy mũi cọ cọ vào nàng, như thể thân thiết vô cùng.

 

Tiểu nội thị mừng rỡ: “Ngựa trong vườn này, thường ngày chỉ có sư phụ cưỡi, nếu cô nương không chê, hãy cưỡi đến chuồng ngựa, nô tài dẫn đường.”

 

Vừa đúng ý Quần Thanh, nàng liền phóng người lên ngựa.

 

Quần Thanh nhẹ nhàng điều khiển ngựa trắng, cố gắng không để vó ngựa phát ra tiếng động. Con ngựa dưới thân như hiểu lòng nàng, đưa nàng như cưỡi gió mà đi, êm ái băng qua hành lang nước, vòng qua đình đài, tự do như gió, tiến vào chuồng ngựa.

 

Nàng siết chặt bụng ngựa, nhưng nó lại lao ra khỏi chuồng, chạy về phía đình đài. Tiểu nội thị mệt đến tựa vào cột đá cột ngựa, la lớn sau lưng nàng: “Chắc là bị giam lâu quá, không muốn bị buộc lại! Cô nương cưỡi thêm vài vòng nữa rồi dẫn về nhé!”

 

Không chỉ con ngựa trắng này bị giam lâu — mà cả Quần Thanh cũng vậy.

 

Trước giờ tuyển chọn còn chưa đến, Quần Thanh cưỡi ngựa rong ruổi vài vòng, cuối cùng mới buộc ngựa lại, lưu luyến vuốt ve bờm nó, phủi sạch bụi trên váy áo rồi bước về đình thủy tạ, tim đập rất nhẹ nhàng.

 

Hôm nay cho dù không được chọn, chỉ cần được cưỡi ngựa cũng không uổng công đến đây.

 

Nhưng khi Quần Thanh trở lại đình thủy tạ, nàng lại sững người.

 

Những tiểu thư quý tộc vừa rồi còn ngồi trong đình nói cười, giờ đã tất cả đứng dọc hai bên đường, lặng lẽ. Không những vậy, tất cả đều đồng loạt nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt khác nhau, chỉ có Uất Nhiên là vẻ mặt kích động, muốn nói lại thôi.

 

Quần Thanh dừng bước, không hiểu khẩu hình miệng của Uất Nhiên, trong lòng đã bắt đầu hoảng, lo rằng mình lỡ gây đại họa gì, chỉ là bản tính điềm tĩnh nên không thể hiện ra nét mặt.

 

Sau đó, từ giữa đám tiểu thư, chậm rãi bước ra một người rực rỡ nhất, như một đóa phù dung từ nước bước ra.

 

Nàng mặc váy áo màu đỏ ánh vàng, tóc vấn cao gài trâm vàng hình quạt, làn da mịn như sữa, môi đỏ như hoa mai, ánh mắt sáng như có sao lấp lánh.

 

Nàng nắm lấy cổ tay Quần Thanh, xoay người, lớn tiếng tuyên bố với mọi người: “Các ngươi đều thấy rồi chứ? Bổn cung chọn nàng ấy.”

 

 

Sau này, Quần Thanh đã ở trong cung Loan Nghi Các làm bạn đọc cho công chúa Bảo An. Công chúa từng giải thích, nàng cải trang thành nữ quan gia, trà trộn vào đám quý nữ để quan sát cách hành xử thường ngày của họ, nhưng không ai khiến nàng hài lòng.

 

“Các nàng ấy cái gì cũng biết, nhưng lại muốn đè người khác xuống, thật ra thì chẳng hiểu gì cả, quê mùa hết sức. Sau đó bổn cung nhìn thấy ngươi.”

 

“Giữa bao nhiêu người, ta chỉ nhìn thấy ngươi.” Dương Phù cầm quạt lại, ánh mắt sáng rực hướng về phía Quần Thanh, ngây ngẩn nhìn nàng, “Ngươi không giống ai cả, ngươi giống như… Cung Tức của Đại Sở chúng ta!”

 

Cung Tức là vị hoàng tử thứ mười ba của quốc gia Lưu Ly trong truyền thuyết. Chàng cưỡi ngựa trắng, anh tuấn phi phàm, sau khi c.h.ế.t thì hóa thành hộ pháp trên thiên giới.

 

Trước Dương Phù, chưa từng có ai ca ngợi Quần Thanh như vậy, Quần Thanh chưa từng nghĩ mình đáng để kỳ vọng, thậm chí từng cho rằng bản thân không bằng người.

 

Sự yêu quý của công chúa Bảo An, như ánh sao rơi xuống đầu, chiếu sáng cả gương mặt Quần Thanh.

 

Quần Thanh không biết phải đáp lại ra sao, lông mi rũ xuống run rẩy, trong đầu như nước sôi sục.

 

Những ngày làm bạn đọc trong cung, không có một ngày nào nàng lười biếng. Nói là bạn đọc, thực chất làm thị nữ, cũng là bạn chơi. Thả diều, làm đèn hoa đăng, chơi cờ vây, đánh cầu — không có gì Quần Thanh không học được, không thể làm vì công chúa.

 

Từ đó về sau, hoàng cung đối với Quần Thanh là lễ triều trên đài đồng hoa, là ánh mắt bất mãn của Lâm Dư Gia khi nhìn thấy nàng, là những buổi cưỡi ngựa b.ắ.n cung không ngừng nghỉ, là áo ấm mẹ gửi tới kèm theo lời dặn, là bộ cung trang và trang sức lộng lẫy mà Trường công chúa ban thưởng. Nàng vừa mở ra liền ngạc nhiên vì lễ nghi gần như của công chúa, vội giấu dưới giường, nhưng Dương Phù lại ép nàng mặc lên, trong điện nắm tay nàng nói: “Chẳng phải rất đẹp sao? Giống như tỷ muội của ta vậy…"

Là nụ cười vô ưu vô lo của Công chúa Bảo An.

Công chúa rất thích chơi đùa, chỉ duy nhất không thích học hành. Mỗi ngày, Quần Thanh phải gắng gượng thức dậy, kéo Dương Phù ra khỏi giường để học bù bài vở, đứng bên cạnh nhìn nàng viết xiêu vẹo nguệch ngoạc, trong lòng thầm thay nàng viết lại cả trăm lần.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận