Sau Khi Trọng Sinh, Ta Kết Hôn Với Kẻ Thù

Chương 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5pucxrInI7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Công chúa Bảo An – Dương Phù – khi nước Sở diệt vong, bị gia tộc Lý chiếm giữ Đại Minh cung bắt làm tù binh. Nàng là công chúa duy nhất của nước Sở còn ở lại Đại Thần. Khi Thần Minh đế đăng cơ không làm khó nàng, một nữ tử yếu đuối mà ngầm cho phép nàng tiếp tục ở lại cung Loan Nghi, giữ danh hiệu công chúa cũ của Sở.

 

Có lẽ vì nhan sắc tuyệt trần, nàng được Yến vương và thái tử đối xử hậu đãi.

 

Tuy vậy, nàng vẫn là công chúa tiền triều, thân phận lạc lõng, Dương Phù cảm thấy vô cùng tủi nhục, ít khi ra ngoài. Cho đến khi nội gián Nam Sở trong cung bí mật đưa tin cho nàng: năm xưa Quần Thanh không chết, mà đã trở thành nội gián, sắp quay về cung. Từ hôm đó, Dương Phù ngày ngày xé lịch, mong mỏi nữ tỳ ấy như kẻ c.h.ế.t đuối vớ được cọng rơm cứu mạng.

 

Ngóng trông mãi, cuối cùng cũng đến ngày tuyển cung nữ, nhiệm vụ của nàng rất đơn giản: Chỉ cần chọn Quần Thanh vào cung Loan Nghi. Dương Phù nghĩ rằng những ngày uất ức của mình sắp kết thúc, nhưng kết quả lại như một cú tát trời giáng.

 

Ánh mắt bốn phía như những mũi tên lạnh giá đóng băng nàng, nước mắt Dương Phù nghẹn lại trong mắt, suýt nữa ngồi không vững trên ghế: “...Ngươi vừa nói gì?”

 

Quần Thanh không dừng lại, cúi người thi lễ, rồi nói tiếp: “Nô tỳ chỉ biết thân phận của quý chủ liên quan đến sống c.h.ế.t của nô tỳ. Công chúa Bảo An là công chúa nước Sở, nhưng nay nước Sở đã diệt, công chúa định tự xử thế nào? Nếu tiếp tục đi theo công chúa, lỡ một ngày thánh thượng nổi giận, không thừa nhận thân phận công chúa của người nữa, nô tỳ e rằng sẽ mất mạng.”

 

Ai mà chẳng biết thân phận là điều tối kỵ với vị công chúa tiền triều này, các cung nữ đồng loạt xôn xao, Chương nữ quan lập tức ném cuốn sổ ghi chép xuống, lao tới bịt miệng Quần Thanh: “Ngươi điên rồi!”

 

Chương nữ quan lập tức thề thốt: “Xin công chúa thứ lỗi, con bé này bệnh chưa khỏi, ăn nói hồ đồ!”

 

Đáng c.h.ế.t thật, thường ngày thông minh lanh lợi là thế mà cứ đến lúc quan trọng lại phát bệnh, rốt cuộc là bệnh gì đây?

 

Dương Phù đứng sững như bức tượng băng. Giọng điệu của Quần Thanh rất quen thuộc, nhưng ánh mắt lại vô cùng xa lạ. Nàng chỉ chú ý đến ánh nhìn từng chứa đựng sự trung thành lấp lánh trong mắt cung nữ ấy, không hiểu sao lại vụt tắt. Giờ như giếng sâu không đáy, khiến lòng nàng rơi mãi không dừng.

 

Làm sao những lời ấy lại có thể thốt ra từ miệng nàng ấy chứ! Sắc mặt Dương Phù trắng bệch. Bởi sự việc xoay chuyển quá đột ngột, vượt quá sức tưởng tượng của nàng, nên chỉ có thể có một lý do:

 

Diễn kịch, đúng rồi, nhất định là đang diễn kịch.

 

Chắc chắn kế hoạch bên Nam Sở có biến mà nàng lại chưa được báo. Nàng không chịu nổi những ánh mắt xung quanh, lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ sợ làm hỏng chuyện, đành phải ngồi yên như tượng đá, nhưng nỗi lo trong lòng sao có thể dễ dàng dẹp xuống, trong vô thức nàng đã vò nát cả vạt áo.

 

“Ai nói nàng ta bị bệnh?” Trịnh Tri Ý cười khẩy, như tia lửa b.ắ.n ra từ đám dầu sôi, bùng lên một tia lửa giận. “Ta thấy nàng ta rất tỉnh táo.”

 

Trịnh Tri Ý bước đi chầm chậm trong đại điện rộng lớn, thấy bình cắm hoa mà Lý Hoán cắt cho công chúa đặt bên cửa sổ, liền rút cành hoa ra: “Nàng ta chỉ là nói ra những gì trong lòng mọi người thôi. Thật đáng thương, đến nô tỳ còn chán ghét ngươi, ngươi cần gì phải tự lừa mình dối người?”

 

Ánh mắt Dương Phù đột nhiên trở nên sắc lạnh: “Cung điện này là của bản cung, ai cho đồ quê mùa thô lỗ như ngươi làm loạn? Cút ra ngoài!”

 

Trịnh Tri Ý bị doạ thật sự, hoa trên tay cũng rơi xuống.

 

Dương Phù vẫn tự cho mình là công chúa, thường ngày chỉ dùng ánh mắt khinh thường nàng, như thể tranh cãi với nàng cũng làm mình hạ thấp phẩm giá, hôm nay chẳng hiểu sao nổi điên lên như vậy. Bị mắng thẳng mặt trước đám đông, Trịnh Tri Ý cảm thấy mất mặt vô cùng.

 

“Cung điện của ngươi? Ai nói thế?” Trịnh Tri Ý hất vỡ bình hoa. “Đây là cung điện do chương phụ ta đánh chiếm, là địa bàn của nhà chúng ta. Ngươi dám đuổi ta? Ta cứ không đi đấy! Ta muốn bước thì bước, ta muốn ị lên thảm cũng không ai ngăn được!” Nói rồi nàng dùng giày thêu giẫm mạnh lên thảm, nghiền cành hoa vụn thành bột.

 

Dương Phù tức giận đến nghẹt thở. Người như thế này, trước đây đến hoàng thành cũng không được vào, mà giờ lại có thể làm loạn trong tẩm điện của nàng. Nàng liền rút hương cầu trong tay áo ném thẳng qua.

 

Hương cầu lướt sát qua mặt Trịnh Tri Ý, khiến nàng ta trợn tròn mắt, rồi lập tức vén tay áo, nhảy bật dậy, Chương nữ quan vội ôm lấy nàng: “Trịnh lương đệ, đừng động thủ!”

 

Hai người xưa nay đã tích oán từ lâu, giờ đột ngột ra tay, cung nữ bên cạnh công chúa Bảo An lập tức xúm vào, hai cung nữ theo hầu Trịnh Tri Ý cũng kéo đến, cảnh tượng lập tức trở nên hỗn loạn.

 

“Tiểu tỳ… đi can ngăn một chút…”

 

Ngoài điện mưa rơi nghiêng nghiêng, Tô Hỷ che dù đã đứng cùng thái tử quan sát từ ngoài cửa sổ một lúc lâu.

 

Trước cửa sổ, Lý Hoán chỉ khẽ lắc đầu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-trong-sinh-ta-ket-hon-voi-ke-thu/chuong-14.html.]

Hắn có khuôn mặt hơi gầy, lông mày kéo dài đến tận thái dương, da dẻ và môi đều nhợt nhạt, nhưng đôi mắt phượng hẹp dài thì cực kỳ sáng và có thần.

 

“Không hiểu sao Yết Đình lại chọn ra một đứa ngu xuẩn như vậy, dám ngang nhiên chống đối công chúa Bảo An!” Thọ Hỷ bực bội. Ai chẳng biết, công chúa Bảo An là người được thái tử và Yến vương yêu quý nhất.

 

Bên trong đại điện hỗn loạn, chỉ riêng Quần Thanh vẫn cúi đầu, quỳ một cách bình thản như thể chuyện chẳng liên quan đến mình.

 

Trong mắt Lý Hoán thoáng hiện một tia chán ghét.

 

Kẻ có thể gây rối mà vẫn an toàn rút lui, tuyệt đối không phải ngu dốt, mà ngược lại là thông minh, hơn nữa còn độc đoán.

 

Lý Hoán ho nhẹ hai tiếng, Tô Hỷ vội nghiêng dù che cho hắn. Lý Hoán xua tay: “Ngươi nói tiếp đi.”

 

Tô Hỷ đáp: “Những ngày điện hạ tiếp sứ thần nước Lưu Ly ở Trường An, đã xảy ra nhiều chuyện.”

 

“Vị Lục trường sử bên cạnh Tam lang cùng người của Đại Lý Tự điều tra vụ án, chẳng hiểu sao lại điều tra ra được phủ tư gia của Mạnh Quan Lâu ở Trường An, còn phát hiện có nuôi tình nhân riêng. Tin tức được báo về cho thánh thượng và hoàng hậu trong đêm. Ban ngày, Mạnh tể tướng còn muốn tác hợp hôn sự giữa Mạnh Quan Lâu và công chúa Đan Dương, thánh thượng giận đến nỗi đập cả chén trà. Mạnh Quan Lâu muốn cưới công chúa, chắc chắn là không thành nữa. Hơn nữa, theo luật, quan từ ngũ phẩm trở lên không được nuôi tình nhân, nên người tình kia đã bị bắt vào Yết Đình.”

 

Lý Hoán nhắm mắt lại.

 

“Tính tình Mạnh Quan Lâu thế nào điện hạ cũng biết. Hắn tức không nuốt nổi, đích thân đến mắng chửi, còn hắt cả một thùng m.á.u chó đen lên cửa phủ của Lục trường sử, còn viết trên cửa rằng hắn là thiên sát cô tinh khắc mẹ.”

 

Lý Hoán đột nhiên mở bừng mắt, mồ hôi lạnh túa ra: “Hắn dám xông vào phủ Yến vương? Lục Hoa Đình phản ứng thế nào?”

 

“Bẩm không có phản ứng.” Thọ Hỷ thận trọng nói: “Nghe nói, lúc đó Lục trường sử đang gục trên bàn nghỉ ngơi, bị Mạnh Quan Lâu mắng đến tỉnh, nhưng sau khi tỉnh dậy, hắn không nói gì, chỉ lật từng quyển tấu chương trước mặt, xem qua rồi gạt sang một bên, không thốt một lời.”

 

“Sau đó thì sao?”

 

“Sau đó, Lục trường sử có ra ngoài xem Mạnh Quan Lâu, nhưng chỉ đứng ở bậc cửa, dùng tay sờ vết m.á.u chó trên cửa, rồi ngẩng đầu nhìn mặt trời, sau đó nhìn Mạnh Quan Lâu thật lâu, như thể chưa từng quen biết.”

 

Chuỗi hành động bất thường ấy khiến lông mày Lý Hoán cau lại sâu hơn.

 

“Mạnh Quan Lâu lần này quá đà rồi, chắc chắn đã giẫm trúng chỗ đau của Lục Hoa Đình. Ngươi không hiểu đâu, hắn là loại người thù dai, đã kết thù sống c.h.ế.t thì sau này sẽ ra tay g.i.ế.c không tha.” Lý Hoán nói.

 

Tô Hỷ sợ hãi: “Mạnh Quan Lâu trước đây còn biết chừng mực, từ khi vào Trường An thì điên cuồng vô độ, sớm muộn cũng liên lụy đến điện hạ. Có nên nhắc nhở Mạnh tướng một tiếng, cảnh báo hắn không?”

 

Lý Hoán chỉ khẽ lắc đầu.

 

Hắn ra hiệu cho Tô Hỷ nhìn vào trong cung Loan Nghi. Tô Hỷ nhìn rõ người đang kéo ngăn trong đó là Bảo Thư, lập tức sửng sốt: “Bảo Thư? Nữ nhân ấy vào cung từ khi nào mà không báo cho nô tài một tiếng?”

 

Lý Hoán khẽ cười: “Tiểu cô nương ấy vừa từ Lũng Hữu về, không chịu ở nhà ở Trường An an nhàn hưởng phúc, cứ nhất quyết vào cung làm cung nữ, còn đòi hầu hạ công chúa Bảo An tính tình thất thường. Tô Hỷ, ngươi có hiểu không? Ta nghĩ, chắc là ý của phụ thân nàng. Vị trí thái tử phi, xem ra Mạnh thái phó đã đặt cược vào công chúa rồi.”

 

Nụ cười của hắn dần nhạt đi, cuối cùng đọng lại thành một đường cong hơi mang theo vẻ ghét bỏ.

 

Triều đại mới vừa được lập, ai ai cũng tranh thủ nắm lấy cơ hội đầu tiên. Con trai của Mạnh tể tướng đã giữ chức vụ quan trọng, vậy mà ông ta còn đưa con gái vào hầu hạ người quyền quý, kết thân với những nhân vật có thế lực. Mưu cầu quyền lực như vậy, quả thật quá nóng vội.

 

Tính tình của Lý Hoán lại đa nghi, ngay cả người thân cận bên cạnh cũng không hoàn toàn tin tưởng.

 

“Chuyện hậu cung cãi vã có gì đáng xem.” Lý Hoán chán chường, nhấc chân rời đi. Lời nói nhẹ như gió thoảng: “Sai sót trong kỳ thi điện mà Mạnh Quan Lâu để lại, xử lý sạch sẽ giúp hắn, đừng để Lục Hoa Đình nắm được thóp.”

 

Nghe xong, Tô Hỷ lạnh toát người. Dải lụa vàng trên áo Lý Hoán nhẹ nhàng lướt qua, vị thái tử vừa dẫn sứ giả nước Lưu Ly vào cung Bích Tuyền và cùng họ lễ bái Phật này, trên áo vẫn còn phảng phất mùi đàn hương nhè nhẹ.

Team Hạt Tiêu

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận