Nữ Đồ Tể Xấu Xí Và Tiểu Công Tử Tuấn Tú

Chương 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

11.

Chân của Lục Ngôn Hòa đã được nối lại thành công.

Tống đại phu nói, kế tiếp phải chăm chỉ dưỡng thương, chịu đau mà đi lại nhiều thì mới mong phục hồi hoàn toàn.

Thế nên ta lập tức tới tìm thợ mộc, đặt làm một đôi nạng gỗ.

Tống đại phu vuốt râu cảm khái:

“Lục công tử đúng là có phúc, cưới được một thê tử hiền lành như vậy, chẳng khác nào được ông trời bù đắp.”

Lục Ngôn Hòa chỉ ừ nhẹ một tiếng, như vô tâm nói:

“Ta đã sớm nói, A Chiêu là người mang phúc khí.”

Nhưng khi lời ấy buông ra, đôi mắt hắn lại sáng lấp lánh, ẩn hiện chút tự hào.

Ta khi ấy đang bận rộn với việc trong tay, cũng chẳng lưu tâm mấy.

Chỉ có Tống đại phu nhướng mày “ồ” một tiếng, cười vuốt râu, không nói gì thêm.

Mọi việc dường như đều đang chuyển biến theo hướng tốt đẹp.

Ngày Lục Ngôn Hòa chống nạng đứng dậy, ta ngẩng đầu nhìn hắn một thoáng ngẩn ngơ.

Thật lâu rồi chưa nhìn hắn như thế.

“Ta đã biết, ta cao hơn ngươi nhiều!”

Hắn cúi đầu, ánh mắt đầy vui vẻ. Nhưng nói chưa dứt câu, liền nhíu mày lầm bầm:

“Nhưng ngươi khỏe thật đấy. Lúc trước bế ta đi chẳng khác gì bế một con mèo con, không hề thở dốc…”

Ta xoa xoa sống mũi, thầm nghĩ hắn đâu nặng bằng mấy con heo ta nuôi.

Nhưng lời ấy, tất nhiên không thể nói ra.

Nếu Lục Ngôn Hòa mà biết mình bị đem ra so với heo, nhất định sẽ giận tím mặt.

Chú heo con chạy vòng quanh chân hắn, vui vẻ kêu "ụt ịt".

Lục Ngôn Hòa cúi xuống vuốt đầu nó, còn đặt tên hẳn hoi:

“Hai Nữu, đi thôi, ta dẫn ngươi dạo một vòng quanh thôn!”

Nói rồi khẽ đá nhẹ m.ô.n.g heo con, chủ động chống nạng bước ra ngoài.

Ta vội vàng theo sau.

Dọc đường, dân làng thấy Lục Ngôn Hòa có thể đứng lên, ai nấy đều kinh ngạc, rồi thi nhau chúc mừng.

“Không có gì to tát,” hắn chỉ nhàn nhạt nói, “chẳng qua là nhờ phúc khí của A Chiêu mà thôi.”

Những lời ấy vừa dứt, ánh mắt mọi người nhìn ta liền thay đổi, phức tạp hơn vài phần.

Khi đi đến giữa đường làng, đột nhiên có kẻ từ bụi cỏ lao ra, tay lăm lăm d.a.o nhọn.

Ta không kịp nghĩ ngợi, lập tức chắn trước người Lục Ngôn Hòa, tung chân đá thẳng vào n.g.ự.c đối phương.

Ánh mắt ta trầm xuống, giọng lạnh như băng:

“Lưu Nhị Ma Tử, ngươi điên rồi sao? Giữa ban ngày ban mặt muốn g.i.ế.c người à?”

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: https://www.facebook.com/profile.php?id=61575558647307
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*

Kẻ đó chính là Lưu Nhị Ma Tử – gã từng mắng ta hôm trước.

Song nay hắn trông chẳng giống trước kia, mặt hốc hác, mắt đỏ vằn tơ máu, nhìn chúng ta như thù không đội trời chung.

“Là các ngươi! Là các ngươi hại heo của ta chết! Nếu không phải tại các ngươi—”

“Ngươi bị điên rồi chắc?”

Lục Ngôn Hòa kéo tay áo ta, nhìn thẳng Lưu Nhị Ma Tử, cười nhạt:

“Trước ta đã nói, A Chiêu không phải tai tinh. Nhưng ngươi… chưa chắc.”

Chúng dân làng nghe vậy, những người định bước tới an ủi Lưu Nhị Ma Tử cũng ngần ngừ, dần dần lui về sau.

Trưởng làng vội vàng chạy đến, vừa nghe xong tình hình liền nổi giận, lập tức bảo người trói Lưu Nhị Ma Tử lại:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nu-do-te-xau-xi-va-tieu-cong-tu-tuan-tu/chuong-9.html.]

“Ngươi rõ ràng nghe lời kẻ gian, trộn thuốc vào cám heo hòng tăng trọng cho nhanh, nay heo c.h.ế.t thì đổ vấy lên người khác? Hỗn láo!”

Nói rồi ông quay sang ta và Lục Ngôn Hòa, liên tục xin lỗi, cam đoan sẽ xử lý thỏa đáng.

“Hắn giữa ban ngày ban mặt định hại người, hơn nữa còn muốn g.i.ế.c ta và A Chiêu!”

Lục Ngôn Hòa nhàn nhạt nói, mặt không chút biểu cảm.

Trưởng làng nghe thế thì sắc mặt tái lại, không dám chậm trễ, lập tức sai người áp giải Lưu Nhị Ma Tử đến quan phủ.

Lục Ngôn Hòa chỉ cúi đầu cười nhẹ:

“Chỉ tiếc ta chân chưa tiện, không thể đích thân áp giải, lại phiền trưởng làng rồi.”

Ta có cảm giác gì đó không ổn, nhưng khi ngẩng lên nhìn hắn, khuôn mặt kia vẫn điềm nhiên như chẳng hề có chuyện gì.

Đến khi về đến nhà, Lục Ngôn Hòa bỗng gọi ta lại:

“Đợi đã.”

Không biết hắn lôi từ đâu ra một gói vải, ném cho ta, mặt đỏ bừng, giọng nói lắp bắp:

“Ta... ta theo Đại nương học thử một ít... Ngươi vào thử xem vừa không...”

Ta ngẩn ra:

“Ngươi… làm y phục cho ta?”

“Không phải cố tình làm cho ngươi,” hắn vội vàng chống chế, “lúc làm cho ta tiện tay may thêm một cái. Còn nữa… ai lại suốt ngày mặc áo xám xịt chứ?”

Ta im lặng một lát, rồi rất nghiêm túc hỏi:

“Vậy sao ngươi biết số đo của ta?”

Bàn tay đang vuốt heo con của Lục Ngôn Hòa lập tức khựng lại.

Ta còn chưa nói gì, đã thấy từ tai hắn lan xuống cổ một mảng đỏ au, cả vành tai như sắp rỉ máu.

Toàn thân như bị nhuộm đỏ.

Ta tặc lưỡi trong lòng. Vốn định trêu thêm câu nữa, nhưng hắn đã nghiến răng:

“Ngươi còn không đi thử thì ta đem vứt đi!”

“Thử! Thử ngay!”

Trong gói vải, ngoài bộ y phục còn có một chiếc trâm nhỏ rất xinh.

Y phục vừa khít, cắt may cẩn thận, đường kim mũi chỉ tỉ mỉ vô cùng.

Ta nhìn Lục Ngôn Hòa một lúc lâu, càng lúc càng nghi ngờ.

Hắn… sao lại biết chính xác đến thế?

Lục Ngôn Hòa chỉ ậm ừ bảo là Đại nương nói cho hắn biết.

Nhưng ta nhớ rõ, Đại nương đã lâu không đo đạc gì cho ta rồi.

Chuyện này… chắc phải tìm lúc hỏi kỹ mới được.

Đêm hôm ấy, khi ta mơ màng sắp ngủ, bên tai đột nhiên vang lên tiếng gọi khe khẽ:

“Giang Chiêu…”

“Ừm?”

Ta chưa kịp mở mắt, chỉ thuận miệng đáp lại.

Hắn im lặng rất lâu, lâu đến mức ta suýt ngủ quên.

Rồi một giọng nói rất khẽ, nhẹ đến mức tưởng như mơ:

“Sinh thần vui vẻ.”

Ta sững sờ, mở choàng mắt, quay đầu nhìn về phía hắn.

Nhưng Lục Ngôn Hòa đã nghiêng người quay lưng lại, vờ như ngủ say.

Chỉ có vành tai lộ ra ngoài chăn...

Đỏ như m.á.u chực trào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận