6.
Y phục vẫn chưa hoàn thành.
Trên đầu ngón tay Lục Ngôn Hòa, lại thêm mấy vết kim châm.
Thế nhưng hắn không rên một tiếng, chỉ đôi lúc cùng ta đấu khẩu đôi ba câu.
Ngược lại, Đại nương mấy lần tới tìm ta, muốn nói lại thôi.
Cuối cùng cũng khẽ khàng cất lời:
“Nam tử học thêu thùa, thật chẳng hay ho gì. Truyền ra ngoài, e thiên hạ chê cười, coi nhẹ phu quân của ngươi.”
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: https://www.facebook.com/profile.php?id=61575558647307
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*
Ta chẳng ngẩng đầu, vừa xé miếng thịt heo vừa thản nhiên đáp:
“Khi trước người ta cũng chẳng xem trọng nữ nhân mổ heo, cuối cùng ta vẫn sống tốt hơn họ. Là để sống, có gì đáng để bận tâm chuyện hay dở?”
Đại nương thở dài:
“Nhưng nam tử mà, vẫn coi trọng thể diện…”
Ta cười nhạt:
“Người sống vì thể diện thường là kẻ chẳng có gì trong tay. Ta lại nghĩ, đã chẳng còn gì để mất, thì sống c.h.ế.t gì cũng đáng thử một phen. Biết đâu một ngày ông trời đoái thương.”
Vừa đưa miếng thịt đã chặt xong cho Đại nương, ta liếc mắt ra ngoài cửa.
Thấy một góc áo xám thấp thoáng bên hiên.
Là Lục Ngôn Hòa, đang ngồi xe lăn.
May mà ở chỗ thợ mộc còn chiếc xe cũ, ta mượn về cho hắn dùng.
Dăm hôm nay, hắn đã quen dần, tự mình lăn xe quanh nhà, cho heo gà ăn, cử động càng lúc càng linh hoạt.
Cả tiếng động cũng nhẹ đi nhiều.
Đại nương khẽ thở dài, nhưng lại không nén được lời lẽ ái ngại:
“Gần đây ta có nghe… người ta nói phu quân ngươi vốn mang tiếng xấu. Bên nhà ấy dường như có vạ lớn, mới phải lánh đến đây. A Chiêu, ngươi cưới hắn, chẳng sợ bị vạ lây sao?”
Ta biết người trong làng chẳng rõ thân phận thật của hắn.
Chắc lại là bọn bịa chuyện dựng đứng lời ra nói vào.
Ta khẽ cười, hỏi lại:
“Đại nương thấy phu quân ta giống người như lời đồn kia sao?”
“Dù nhà hắn có ra sao, ta đã chọn rồi, ắt sẽ cùng nhau đối mặt. Đời này sống là của ta, sao phải để người ngoài chỉ lối? Ta chỉ tin lòng mình là đủ.”
Đại nương bật cười, ánh mắt mang theo tán thưởng:
“Phu quân ngươi cử chỉ đúng là như kẻ từng sống trong nhà quyền quý, nhưng lại chưa từng tỏ vẻ cao ngạo. Hôm trước ta cảm thấy không khỏe, ngay cả lão nhà ta còn không biết, mà hắn đã nhắc ta về nghỉ sớm. Lần tới nghe ai nhiều chuyện, ta mắng thẳng vào mặt!”
Bà khi còn trẻ là người cứng rắn, nói một là một, hai là hai.
Song cả làng đều nể, bởi bà giàu lòng nghĩa hiệp, không ngại giúp người.
Ta liền chớp mắt, nói đùa:
“Vậy ta xin cảm ơn Đại nương trước.”
“Người phu quân họ Lục kia, trong mắt ta là người tốt nhất.”
Vừa dứt lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nu-do-te-xau-xi-va-tieu-cong-tu-tuan-tu/chuong-4.html.]
Góc áo ngoài cửa vội vàng rụt lại.
Lại nghe có tiếng bình sứ khẽ va vào nhau, như thể ai đó đang hấp tấp chạy trốn.
“Gì vậy?”
Ta vẫn bình thản:
“Chắc là chuột thôi.”
Khi vào phòng, “con chuột nhỏ” họ Lục đang cúi đầu nhìn bộ y phục dở dang trong tay.
Thấy ta, hắn chỉ khẽ ngẩng mắt nhìn, ánh mắt phức tạp, như mang theo tầng tầng lớp lớp suy nghĩ.
Cũng giống như người vừa nghe được chuyện mình không nên biết.
Ta rót nước uống, thuận miệng hỏi:
“Sao thế?”
Lục Ngôn Hòa rũ mắt, giọng có chút cứng nhắc:
“Ta vẫn chưa biết may vá.”
“Không sao, từ từ học. Ít ra còn hơn tay nghề của ta.”
“Ta muốn bắt đầu chép sách trước.”
“Được. Ngày mai ta lên trấn tìm hỏi thử. Ngươi có cần bút mực gì đặc biệt chăng?”
“Không cần.”
Hắn ngừng một chốc, lần này ngẩng đầu nhìn ta rất lâu, như muốn dò xét từng biểu cảm trên mặt ta.
Ánh mắt hắn như mang theo ý thăm dò, cả chút thách thức:
“Ngươi cũng thấy rồi, bọn họ sẽ không tha cho ta. Nếu nhà ta thật sự xảy ra chuyện, có thể không chỉ ta bị giết, mà cả ngươi cũng bị liên lụy.”
Nghe vậy, ta nhíu mày:
“Vậy chi bằng nhân lúc còn kịp, hai ta dọn dẹp rồi trốn đến nơi không ai tìm thấy?”
Lục Ngôn Hòa chấn động, đồng tử co rút.
Trên khuôn mặt tuấn tú thoáng hiện ngạc nhiên, mừng thầm, lại xen lẫn nghi ngờ, rồi dần trở nên rối rắm.
Hắn lẩm bẩm:
“Hóa ra… ngươi lại coi trọng ta đến thế. Nhưng ta…”
“Ngươi nói gì?”
Ta không nghe rõ, hỏi lại.
“Không có gì.”
Không rõ hắn nghĩ gì, ánh mắt vừa rồi còn sáng lên, nay lại u tối hẳn.
Cuối cùng chỉ nói cứng:
“Ta sẽ sớm hoàn lại số bạc cho ngươi.”
Ta vốn định bảo hắn không cần gấp.
Nhưng thấy thần sắc lạnh lùng và vẻ xa cách kia, lời nói đến môi lại nghẹn lại.
Chỉ thấy... trong lòng thoáng qua chút hoang mang — như thể có điều gì đó, đã bắt đầu sai lệch.