Nữ Đồ Tể Xấu Xí Và Tiểu Công Tử Tuấn Tú

Chương 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

7.

Nhờ sự giúp đỡ của Đại nương, lại thêm việc bọn người kia sau khi đạt mục đích liền sớm rời đi, dần dà, người trong làng cũng bắt đầu tiếp nhận sự hiện diện của Lục Ngôn Hòa.

Hắn... cuối cùng cũng đã bắt đầu trưởng thành.

Sau khi xác nhận rằng đám người kia không còn quay lại nữa, Lục Ngôn Hòa lần đầu tiên bước ra khỏi sân, rồi như vô tình, chỉ dẫn cháu trai của trưởng làng luyện văn.

Mọi người đều biết, bài văn của đứa nhỏ đó xưa nay tầm thường, khó lòng qua được kỳ khảo hạch ở phủ.

Vậy mà chỉ nhờ đôi ba lời chỉ điểm của Lục Ngôn Hòa, bài ấy lại được chính vị phu tử nghiêm khắc nhất của thư viện khen ngợi.

Trưởng làng mừng rỡ khôn xiết, từ đó đối đãi với hắn càng thêm thân thiết.

Ánh mắt của dân làng nhìn hắn cũng dần dịu lại.

Những ánh nhìn kỳ lạ đã vơi đi nhiều.

Vốn là, người có học thức, ở đâu cũng đáng quý.

Từ đó, Lục Ngôn Hòa bắt đầu nhận việc chép sách, viết thư giúp người trong thôn để kiếm thêm chút bạc.

Chỉ là, mỗi lần làm việc ấy, hắn vẫn rất ít khi tiếp xúc với người ngoài.

Toàn bộ số bạc kiếm được, hắn đều đưa cho ta.

Ta nhìn túi tiền, có phần kinh ngạc:

“Tháng này, đưa nhiều quá rồi.”

“Không.”

Hắn dừng lại giây lát, rồi cất giọng thấp nhẹ:

“Hôm đó... ta có nghe được ngươi nói chuyện với Đại nương. Nếu không có ngươi, dân làng sao có thể dễ dàng tiếp nhận ta như vậy. Đa tạ.”

Tiểu công tử vốn không quen nói lời cảm tạ, lời nói càng về sau càng nhỏ dần.

Dứt câu, đôi tai đã đỏ bừng.

Ta chỉ mỉm cười, đáp nhẹ như không:

“Có gì mà cảm tạ? Ngươi là phu quân của ta, giúp ngươi vốn là lẽ nên làm.”

Tay Lục Ngôn Hòa đang cầm bút chợt khựng lại.

Giọt mực rơi xuống, làm nhòe mất nét chữ vừa viết.

Ta nghiêng người nhìn qua, nhắc:

“Tiếc thật, trang giấy này hỏng rồi. Ngươi sao vậy?”

“Không... không có gì.”

Hắn vội vàng thu lại trang giấy, ánh mắt cũng tối đi mấy phần.

Tựa như đang giằng co điều gì đó trong lòng.

Cuối cùng, hắn cúi đầu, nói nhỏ như gió thoảng:

“Ngươi... không cần đối xử tốt với ta như vậy. Sau này... ta…”

Ánh mắt hắn lướt qua đôi chân đã chẳng thể đứng dậy, câu sau rốt cuộc nuốt ngược vào tim, không nói thành lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nu-do-te-xau-xi-va-tieu-cong-tu-tuan-tu/chuong-5.html.]

Biểu cảm nơi gương mặt, u ám khó dò.

Thời gian này, Lục Ngôn Hòa tuy đã dần bước ra khỏi bóng tối.

Nhưng cái vẻ kiêu ngạo, ngông cuồng năm xưa, đã không còn nữa.

Ánh mắt hắn vẫn thường đượm buồn.

Đôi khi ta hoài nghi...

Thứ duy nhất níu giữ hắn sống tiếp, chính là ý niệm phải trả cho bằng hết số bạc của ta.

Đến một ngày bạc trả hết—

Dù đã thành thân, ta và hắn... cũng chỉ như hai người cùng sống chung dưới một mái nhà, không hơn.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: https://www.facebook.com/profile.php?id=61575558647307
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*

Ta biết hắn không thích ta.

Nhưng hắn... thật sự rất đẹp.

Người đẹp, tự khắc dễ khiến người ta mềm lòng hơn.

Ta bất giác nhớ lại cảnh năm ấy — hắn ném túi bạc vào tay ta rồi xoay người lên ngựa.

Dáng đi còn hơi khập khiễng, nhưng phong tư vẫn khiến người khác không dời mắt.

Người đẹp mà, làm gì cũng khiến người khác thấy thuận mắt.

Chỉ là... nay vẻ đẹp ấy lại bị lớp sương mù nặng nề bao phủ.

Ta không thích điều đó.

Nghĩ vậy, ta đứng dậy, bước đến sau lưng, đẩy nhẹ chiếc xe lăn.

“Ngươi... ngươi làm gì vậy?”

Lục Ngôn Hòa hoảng hốt, tay toan vịn lấy mép bàn.

“Đưa ngươi ra ngoài một chút.”

“Nhưng... hôm nay ta còn chưa chép xong sách, chưa cho gà ăn, ta...”

Hắn khựng lại.

Có lẽ... hắn vẫn sợ rời khỏi cái sân nhỏ ấy.

Sợ ánh nhìn thương hại từ những kẻ ngoài kia.

Sợ đối diện với thế giới đã từng vứt bỏ hắn.

Lục Ngôn Hòa chưa từng thật sự muốn bước ra khỏi cánh cổng này.

Nếu không phải năm ấy ta buộc hắn phải kiếm bạc trả nợ, e rằng hắn cũng chẳng bước nửa bước ra ngoài.

Ta không kiên nhẫn nổi nữa, thở dài:

“Về rồi làm cũng chưa muộn!”

Dứt lời, ta đẩy xe đi.

Vừa đẩy vừa cau mày nghĩ thầm:

“Dưỡng đã lâu như vậy... sao người vẫn gầy đến thế?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận