15
Khi Lục Ngôn Hòa tỉnh lại, hắn lặng lẽ nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Ánh mắt trống rỗng, không chút thần sắc.
Ta cứ ngỡ hắn đang hối hận chuyện đêm qua, bèn nhẹ giọng mở lời:
“Dù sao tối qua cũng chưa—”
“A Chiêu.”
Lục Ngôn Hòa đột nhiên nghiêng đầu, gọi tên ta, giọng khẽ run:
“Chân ta… sẽ không bị gãy lại nữa, đúng không?”
Ta khựng lại, nhất thời chưa hiểu ý hắn.
Lục Ngôn Hòa bất ngờ siết lấy tay ta, ánh mắt thoáng ánh lên tia hy vọng:
“Nàng đã khổ cực giúp ta chữa lành đôi chân. Huống chi nay ta và nàng đã thành thân, da thịt đã chung đụng, mà ta lại thật lòng yêu mến A Chiêu... Vậy nên, A Chiêu, nàng sẽ không để ta gãy chân nữa… đúng không?”
Ta sực nhớ lại những lời hắn từng nói năm xưa, khóe môi khẽ cong, nhưng mặt vẫn giữ vẻ điềm nhiên.
Lục Ngôn Hòa thoáng chột dạ, gãi gãi đầu, cẩn thận dè dặt:
“Nếu không… để Tống đại phu bẻ lại một lần nữa cũng được? Dù sao ông ấy cũng có thể nối lại. Tuy có chút đau, nhưng so với khổ sở nàng từng gánh, ta chịu được.”
Vừa nói hắn vừa suy tính, cảm thấy cũng không phải không thể, liền nhổm người muốn ngồi dậy.
“Nhưng ta không thích người què.”
Thân thể Lục Ngôn Hòa cứng đờ.
Hắn như bị điểm huyệt, ánh mắt nhìn ta, vừa oan ức vừa uất nghẹn:
“A Chiêu…”
“Hiện giờ thế này là tốt rồi.” Ta mỉm cười nhìn hắn, dịu giọng tiếp lời:
“Huống chi, chỉ là lời nói khi còn nhỏ, ngươi chớ để tâm—”
“Không, phải để tâm!”
Lục Ngôn Hòa ngắt lời ta, thần sắc nghiêm túc hiếm thấy.
Hắn nhẹ nhàng vươn tay, cẩn thận chạm lên vết sẹo nơi má ta, thấp giọng hỏi:
“A Chiêu… còn đau không?”
Ta khẽ lắc đầu:
“Lâu rồi không đau nữa.”
Huống hồ, phu nhân tướng quân năm ấy đã cứu mạng ta. Ta cứu Lục Ngôn Hòa, chẳng qua cũng chỉ là hoàn lại một phần ân nghĩa.
Hắn trầm mặc hồi lâu, mới cười gượng:
“Ta nhớ mình từng nói sẽ cưới một người. Nhưng sau trận bệnh kia, dung nhan người ấy ta không sao nhớ rõ.”
“Cho nên, A Chiêu, nàng trách ta đi. Nếu ta nhớ ra sớm hơn, nàng hẳn đã không chịu khổ nhiều đến vậy…”
“Chuyện đó… vốn chẳng liên quan đến ngươi.”
Ta lắc đầu.
Phu nhân tướng quân cứu mạng ta, tướng quân lại dạy ta võ nghệ.
Nếu không nhờ họ, ta đã sớm mất mạng trong thời loạn lạc ấy.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: https://www.facebook.com/profile.php?id=61575558647307
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*
Ta trầm ngâm một lát, rồi chậm rãi nói:
“A Lục, đưa ta về kinh đi. Cũng đã lâu lắm rồi ta chưa gặp lại tướng quân và phu nhân.”
“Được!”
Lục Ngôn Hòa lập tức đáp lời, ánh mắt sáng bừng lên như vừa thấy trời xuân mở hội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nu-do-te-xau-xi-va-tieu-cong-tu-tuan-tu/chuong-13.html.]
16
Mùa đông đến, tuyết bay lác đác nơi kinh thành.
Phủ Tướng quân được minh oan.
Cùng lúc đó, có người đứng ra cáo giác phủ Tấn Vương gần huyện Thái Bình âm thầm khai thác khoáng sản, tàng trữ giáp trụ, tự ý chiêu binh nuôi lính.
Hoàng thượng nổi trận lôi đình, lập tức hạ chỉ xử trảm.
Lúc ấy, có kẻ chợt nhớ, năm xưa phủ Tướng quân từng bị vu mưu phản, Hoàng thượng chẳng thẩm tra đã hạ lệnh giam giữ.
Lại nhớ tiểu công tử phủ Tướng quân vừa từ huyện Thái Bình trở về kinh, trong lòng bỗng sinh nghi hoặc.
Nhưng đó là chuyện về sau.
Hiện tại, phủ Tướng quân đang tất bật lo liệu hôn sự cho tiểu công tử.
“Mẫu thân! Khi nào con mới được gặp A Chiêu?”
“Gấp gáp cái gì! Ấy kìa, ngươi lại định đi đâu nữa đó?”
“Nghe nói tân nương không được ăn gì trước giờ lành. A Chiêu sẽ đói. Con đi mang chút đồ ăn cho nàng.”
“Đồ nghịch tử! Quay lại cho ta!”
Tân lang vận hỉ phục đỏ rực, vừa định nhân lúc hỗn loạn mà trốn đi, liền bị một đám người chặn lại.
Người đến cười nói:
“Tiểu công tử, đừng phá hỏng quy củ hôn lễ!”
“Phải đó! Tiểu công tử nóng lòng muốn gặp muội muội nhà ta, nhưng vẫn nên kiên nhẫn thêm một khắc.”
Trước kia, Giang Chiêu từng theo quân Lục gia một thời gian. Nàng trời sinh thần lực, thiên tư võ học xuất chúng, lại thêm tính tình ngay thẳng, hòa ái dễ gần, không ít người xem nàng như muội muội trong nhà.
Vì vậy, những người này tuy lời nói ôn hòa, nhưng hình thể đều vạm vỡ, vững vàng chắn trước mặt, khiến Lục Ngôn Hòa tức đến nghiến răng.
Hừ, chẳng qua là thấy hắn không biết võ công mà ức h.i.ế.p thôi!
Lục Ngôn Hòa đành phải nén giận, nhẫn nại chờ đợi.
Cuối cùng cũng đến giờ lành.
Ánh tà dương nhuộm đỏ chân trời.
Hắn trông thấy A Chiêu chậm rãi bước tới, hỉ khăn che mặt, y phục đỏ thẫm như ráng chiều.
Không nén được xúc động, hắn bước lên một bước.
“Nhất bái thiên địa.”
“Nhị bái cao đường.”
“Phu thê đối bái.”
“A Chiêu…”
Lục Ngôn Hòa vô thức nắm lấy tay nàng, bàn tay run nhè nhẹ.
Hắn dường như có vô vàn điều muốn nói, nhưng cuối cùng, chỉ nghẹn ngào, đỏ vành mắt:
“Ta… ta sẽ đối xử với nàng thật tốt!”
Giang Chiêu khẽ cong môi, dịu dàng đáp:
“Được.”
17
Giang Chiêu rất muốn thu lại một chữ “được” kia.
Và…
Quyển sách Xuân Cùng Đồ do Tô tiểu thư tặng, vì sao lại còn có phụ bản ẩn giấu!?
Lục Ngôn Hòa… hắn thật sự học hết rồi!
Đến đồ tể mổ heo chắc cũng không cực nhọc đến thế này!