13.
May thay, sự quái gở của Lục Ngôn Hòa chẳng kéo dài bao lâu.
Bởi phủ Tướng quân đã phái người đến.
Lại thêm... tiểu thanh mai của hắn cũng theo về.
Nghe nói đôi bên tình thâm ý trọng, gắn bó từ thuở còn quấn tã.
Lúc thư sinh bên cạnh nhắc đến, ta còn chưa tin.
Nhưng khi tận mắt nhìn thấy Lục Ngôn Hòa mừng rỡ ra mặt lúc trông thấy vị Tô tiểu thư kia — nét mặt xưa nay lãnh đạm nay lại nhu hòa, còn đối với ta thì đột ngột trở nên xa cách, lòng ta như có tảng đá đè nặng, chẳng thốt nổi lời nào.
Hai người họ có vẻ có rất nhiều chuyện để hàn huyên.
Ta không tiện quấy rầy, đành kiếm cớ ra ngoài.
Nào ngờ, ra ngoài lại càng thêm bực dọc.
Tin tức trong thôn lan truyền nhanh như gió. Không bao lâu, cả làng đều biết Lục Ngôn Hòa là công tử nhà quyền quý chốn kinh thành.
Chuyện này khiến dân làng bàn tán sôi nổi, nhất là các cô nương trẻ tuổi mặt mày đỏ bừng, thẹn thùng ngượng ngập.
Còn ta... lại thường xuyên bị người ta nói một câu:
"Giang Chiêu à, ngươi làm sao xứng với Lục tiểu công tử được chứ?"
Ta cười chẳng nổi, khóc cũng không xong.
Sau khi từ chối hết người này đến người khác — nào là bà mai, nào là cô cô, ai cũng muốn gả con gái hoặc cháu gái cho Lục Ngôn Hòa làm thiếp — ta thở dài, định bụng quay về.
Lúc ngang qua đầu ngõ, lại thấy Lục Ngôn Hòa và Tô tiểu thư đứng cạnh nhau, thân mật đối thoại.
Khoảng cách ấy... khiến người nhìn cũng phải ngượng ngùng thay.
Ta không bước tiếp nữa.
Chỉ âm thầm rẽ sang nhà bên cạnh — tìm thư sinh.
Ta vốn không biết chữ, thư hòa ly... chỉ có thể nhờ người viết thay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nu-do-te-xau-xi-va-tieu-cong-tu-tuan-tu/chuong-11.html.]
Trong lòng buồn bực là điều hiển nhiên, nhưng sớm đã đoán được kết cục, nay chỉ là đến sớm hơn đôi chút mà thôi.
Thế mà khi ta nói ra ý định hòa ly, sắc mặt thư sinh lại có phần kỳ quặc.
Cứ như đang cố nén cười, khóe miệng méo xệch.
Ta lúc ấy chỉ mải nghĩ ngợi, chẳng để tâm lắm.
Viết xong, ta lặng lẽ đem lá thư đặt vào phòng Lục Ngôn Hòa, lại nghĩ một hồi, cuối cùng quyết định đi tìm Trần thúc uống rượu giải sầu.
Rượu chưa uống được bao nhiêu.
Tô tiểu thư đã hớt hải chạy đến, vẻ mặt đầy hoảng hốt, nói như khóc:
"Giang cô nương, mau về đi! Lục Ngôn Hòa... hắn bị thương rất nặng!"
Nghe vậy, ta tim như thắt lại, chẳng kịp hỏi gì, lập tức quay đầu chạy về nhà.
Nào hay, lúc đó ta không nhận ra — ánh mắt Tô tiểu thư có chút lảng tránh, như đang giấu giếm điều gì.
Sân nhà vắng lặng như tờ.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: https://www.facebook.com/profile.php?id=61575558647307
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*
Ta lập tức đi thẳng đến phòng Lục Ngôn Hòa, vừa đẩy cửa ra liền gọi:
"A Lục, ngươi—"
"Đồ c.h.ế.t tiệt! Ta biết ngay, dạo gần đây ngươi cứ đem thịt heo cho tên thư sinh bên cạnh, chắc chắn là thay lòng đổi dạ rồi!"
"Chờ ta học xong, tên thư sinh yếu đuối kia làm sao sánh được với ta?!"
Giọng hắn tràn đầy tức giận, vừa nói vừa lật sách, tay còn cầm lọ sứ đổ gì đó vào đĩa thức ăn, dáng vẻ như thể chẳng có lấy nửa phần bị thương.
Mắt hoe đỏ.
Tay ta đang đẩy cửa cũng khựng lại tại chỗ.
Với thị lực không tệ, ta nhìn rõ cuốn sách hắn cầm trong tay—
Là... Xuân Cung Đồ?!
So với quyển mà đại nương lén đưa cho ta trước kia, quyển trong tay hắn rõ ràng tinh tế hơn nhiều, minh họa cũng kỹ càng hơn nhiều.
Nhưng... hắn lấy từ đâu ra cái thứ đó?