Nữ Đồ Tể Xấu Xí Và Tiểu Công Tử Tuấn Tú

Chương 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

9.

Trên trấn có một vị đại phu họ Tống, vốn từng làm quân y, tính khí cổ quái vô song.

Thứ Trần thúc mang về chính là vật Tống đại phu cần, ông ta mới chịu hạ cố xem chân cho Lục Ngôn Hòa.

“Nếu ta không nhận, nữ đồ tể kia ngày nào cũng đến quấy rầy.” – Tống đại phu hừ lạnh.

Ta đâu chịu thua, liền cãi:

“Nhưng mấy lần ngài cũng không ít lần ăn thịt heo ta biếu.”

Lão nhân trừng mắt nhìn ta, đoạn quay sang Lục Ngôn Hòa:

“Nàng kia tuy chẳng xứng ngươi, nhưng chân tình ấy lại khó chối.”

Lục Ngôn Hòa mím môi, thoáng nhìn ta rồi cúi đầu, chẳng rõ đang nghĩ gì.

Chân hắn quả thực có thể trị – phải bẻ xương, nối lại; đau thấu tim gan, mà về sau còn phải kiên trì luyện tập mỗi ngày, bằng không uổng công vô ích.

“Phương pháp này cũng chưa chắc thành.” – Tống đại phu phất tay – “Ta còn cần chuẩn bị ít dược. Hai người về suy nghĩ kỹ đi.”

Nói xong, ông thẳng tay đuổi bọn ta ra khỏi y quán.

Ánh sáng vừa nhen trong mắt Lục Ngôn Hòa lập tức tối mờ.

Ta không biết mở lời an ủi thế nào, chỉ lặng lẽ nấu bữa cơm bổ dưỡng.

Nào ngờ hắn vừa ăn vừa rơi lệ.

“Nữ đồ tể…” – Hắn cúi đầu, môi run – “Ngươi… rất thích ta phải không?”

Ta gật đầu:

“Đúng vậy.”

Câu trả lời quá mực thẳng thắn khiến hắn nghẹn lời, lập tức nổi giận gượng gạo:

“Ngươi xấu xí thế, ngoài nghề mổ heo chẳng có bản lĩnh gì, dựa vào đâu mà thích ta!”

Ta gãi đầu, chưa kịp đáp, hắn đã trừng mắt:

“Hay ngươi định… không thích ta nữa?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nu-do-te-xau-xi-va-tieu-cong-tu-tuan-tu/chuong-7.html.]

Ta còn chưa mở miệng, hắn đã đỏ mặt, gắt:

“Ngươi dựa vào đâu mà không thích!”

Dáng điệu ấy, ngạo khí hôm nào lại thấp thoáng trở về.

Biết đáp gì cũng sai, ta bèn im lặng. Một lát, chính hắn chậm rãi lên tiếng:

“Nữ đồ tể, ta… không thích ngươi.”

Ta vốn biết. Nhưng nghe chính miệng hắn thốt ra, nơi lồng n.g.ự.c vẫn nhói một tia chua xót.

“Nhưng ngươi cứu ta, ta nên đền đáp.”

Hắn lảng tránh ánh mắt ta, nói liền một hơi:

“Ta chưa kể về thân thế mình, phải không?”

Rồi hắn kể: nguyên là con út phủ Tướng quân, trên có ba vị tỷ tỷ, từ nhỏ được nuông chiều. Vì phạm lỗi nơi kinh thành, bị phụ mẫu đuổi xuống huyện Thái Bình cho rèn giũa. Không lâu sau, phủ Tướng quân vướng tội mưu nghịch.

“Kẻ đánh gãy chân ta là thế tử Tấn vương. Trước kia ta ỷ thế nhà mình, mấy lần phá chuyện hắn. Hắn từng cưỡng đoạt dân nữ, áp bức bách tính; ta đặt kế, hại hắn cụt một chân. Phụ mẫu bèn đưa ta lánh nạn. Đến khi gia biến, kẻ mang thù ấy tìm ta, đoạn hành hạ ta thành phế nhân.”

Hắn cười nhạt, đôi mắt lại sáng rực lên:

“Nay nghĩ, có lẽ phụ mẫu ta chưa chết, hắn mới không dám lấy mạng ta.”

Ta gặng hỏi:

“Vậy… ngươi muốn về nhà chứ?”

Ánh sáng kia liền tối lại. Hắn cắn răng, hít sâu:

“Ngươi và ta chưa thật viên phòng, chưa là phu thê hoàn toàn. Nếu một ngày ta có thể hồi kinh… ngươi đi cùng, ta sẽ bảo hộ ngươi!”

Ngoài hai chữ “bảo hộ”, hắn không nói gì thêm.

Tiểu công tử cao quý ngày trước, ta – nữ đồ tể xấu xí – vốn không xứng.

Ta chỉ cười:

“Được, vậy ta chờ.”

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: https://www.facebook.com/profile.php?id=61575558647307
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*

Hắn ngẩn người, cuối cùng chỉ khẽ ậm ừ, tựa hồ… chẳng vui lắm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận