10.
Trên mặt Lục Ngôn Hòa bắt đầu có da có thịt.
Hắn cũng thích ra khỏi sân đi lại vận động.
Ban đầu ta theo cùng mấy lần, nhưng chẳng bao lâu, Lục Ngôn Hòa liền không cho ta đi theo nữa.
“Ngươi không lo g.i.ế.c heo kiếm tiền à?”
Hắn trừng mắt nhìn ta: “Tiền thuốc chữa chân đắt đỏ lắm! Ta đã nói, đợi về kinh thành sẽ bảo hộ ngươi. Nhưng trước đó, ngươi phải bảo hộ ta!”
Không ngờ một tiểu công tử từng vung tay ném bạc không chớp mắt, giờ lại biết tính toán từng đồng từng hào.
Thôi thì, ta đành nhờ bọn trẻ trong làng đi theo trông hắn.
Nào ngờ, hôm sau liền xảy ra chuyện.
Khi ta đến nơi, Lục Ngôn Hòa ngồi bệt giữa vũng bùn, toàn thân lấm lem bẩn thỉu.
Vốn là người ưa sạch sẽ, vậy mà lúc này hắn chẳng màng chỉnh trang, chỉ cúi đầu nhặt lấy hòn đá dưới đất, định ném về phía người đối diện.
Nhưng bị mấy người xung quanh giữ lại.
Gã đàn ông kia vẫn chưa hả giận, phun một ngụm nước bọt xuống đất, cười khẩy:
“Ta nói sai chắc? Nương tử của ngươi chính là tai tinh! Một nữ nhân lấy nghề g.i.ế.c heo làm kế sinh nhai, trên người toàn sát khí, không khắc c.h.ế.t phụ mẫu thì cũng đến lượt khắc cả làng! Heo nhà ta tám phần là bị nàng ta khắc chết!”
“Nàng ta bán được nhiều thịt hơn ta thì đã sao? Không chừng dùng thủ đoạn hèn hạ nào đó—A!”
Hòn đá trong tay Lục Ngôn Hòa bay thẳng vào miệng gã kia.
Hắn trầm giọng, từng chữ rõ ràng lạnh buốt:
“Ngươi nói thêm một câu nữa, ta liền g.i.ế.c ngươi.”
Sát khí trong mắt hắn không hề che giấu.
Một kẻ tay chân tàn phế, vậy mà trong khoảnh khắc ấy lại khiến mọi người xung quanh đều sợ hãi, không dám hé răng nửa lời.
Ta lần đầu tiên thấy Lục Ngôn Hòa tức giận đến vậy, không khỏi có chút kinh ngạc.
Thực ra những lời ấy ta đã nghe quen tai từ nhỏ.
Chỉ vì Lục Ngôn Hòa có học vấn, có bản lĩnh, người trong làng mới nể sợ mà không dám nói trắng ra.
Không rõ lần này vì sao lại để hắn nghe thấy.
Chiếc xe lăn lật nghiêng dưới đất.
Ta lặng lẽ bước tới, dựng lại.
Kẻ vừa rồi còn muốn liều mạng giờ đây lại lập tức trở nên đáng thương, mắt ngập vẻ lo lắng:
“Giang Chiêu, ngươi đừng tin lời bọn họ nói bậy!”
Ta khẽ gật đầu, cúi người bế hắn đặt lên xe.
Thấy ống tay áo hắn rách một lỗ lớn.
Ta khẽ kêu lên, lòng cũng không khỏi nhói đau:
“Lỗ to thế này... ta không biết vá đâu.”
Lời vừa thốt ra, sắc mặt Lục Ngôn Hòa lập tức sa sầm.
Hắn nghiến răng:
“Ngươi nói như thể từng vá nổi cái gì trong nhà vậy!”
Ta bật cười.
Không thể không thừa nhận, Lục Ngôn Hòa rất khéo tay.
Ban đầu ta chỉ muốn tìm cho hắn việc để g.i.ế.c thời gian, không ngờ hắn lại thực sự phát hiện ra sở trường.
Chỗ vải bị rách, hắn vá thêm hình cây tre, nhìn vừa tinh tế lại vừa đẹp mắt.
Lục Ngôn Hòa hừ lạnh một tiếng.
Thế nhưng tay lại vô thức muốn kéo tay áo ta.
Ta nhớ tới lời hắn từng nói hôm trước, bèn khẽ nghiêng người tránh, rồi chuyển hướng câu chuyện:
“Heo nhà sắp đẻ rồi, ngươi không phải luôn muốn xem sao? Ta đưa ngươi về.”
Ngoài vá vải, hắn còn đặc biệt hứng thú với việc nuôi heo.
Quả nhiên, nghe vậy hắn lập tức bị phân tâm, thúc giục ta mau mau đưa về.
Trước khi rời đi, Lục Ngôn Hòa đột ngột quay đầu, nhìn về phía gã đàn ông khi nãy.
Đôi mắt đen sâu thẳm.
Thế nhưng trên môi lại nở nụ cười ôn hoà, như thể hiền lành vô hại:
“Ngươi mắng A Chiêu là tai tinh, nhưng ta thấy, kẻ mệnh bạc cô độc là ngươi mới phải. Sát khí ngập người, đoán xem... heo nhà ngươi còn mấy con?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nu-do-te-xau-xi-va-tieu-cong-tu-tuan-tu/chuong-8.html.]
Người nọ run rẩy, hoảng loạn đến mức ngã nhào vào đám phân tươi vừa bón dưới ruộng.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: https://www.facebook.com/profile.php?id=61575558647307
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*
Toàn thân lấm lem, mùi hôi bốc lên nồng nặc.
Lục Ngôn Hòa cúi đầu, lãnh đạm nói:
“Chúng ta đi thôi.”
Rõ ràng là đã trả được mối hận.
Vậy mà trên gương mặt hắn chẳng thấy lấy một tia đắc ý.
Ta định lên tiếng khuyên hắn đừng để bụng những lời thị phi kia, dù sao người khác có mắng thì cũng chẳng tổn đến da thịt ta chút nào.
Thế nhưng Lục Ngôn Hòa dường như đã đoán được ta định nói gì, lập tức trừng mắt khiến ta nuốt lời vào bụng.
“Ngươi không để tâm, nhưng ta nghe thì thấy khó chịu!”
Hắn giận dữ thốt lên.
Song khi bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của ta, hắn lại như sực tỉnh, gương mặt lập tức đỏ bừng, vội vàng giải thích:
“Ngươi... ngươi đừng hiểu sai! Hiện giờ trong mắt người ngoài, chúng ta là phu thê, phu thê vốn là một thể! Người ta mắng ngươi cũng như mắng ta! Hơn nữa... hơn nữa, ngươi đâu phải như lời bọn họ nói. Nếu không có ngươi, ta sớm đã mất mạng.”
Ta khẽ “ồ” một tiếng, niềm vui nho nhỏ trong lòng lập tức tiêu tan.
Chỉ gật đầu đáp:
“Ta biết rồi. Sau này sẽ không để bọn họ tùy tiện nói nữa, sẽ không khiến ngươi bị liên lụy.”
Lục Ngôn Hòa nhíu mày, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
Nhưng không rõ trong đầu đang suy tính điều gì, hắn bỗng trầm mặc, rồi khẽ hỏi:
“Ngươi từng nói thế gian này chẳng dễ sống... Vậy ngươi, trước kia đã trải qua những gì?”
Ta sững người.
“Ngươi đừng hiểu lầm.” – Lục Ngôn Hòa hít sâu một hơi, quay đầu đi, không nhìn ta – “Ta không có hứng thú với ngươi. Chỉ là… ta đã kể ngươi nghe chuyện của ta, nhưng bản thân lại chẳng biết gì về ngươi. Như thế, không công bằng.”
Ta gật đầu.
Thật ra cũng chẳng có gì đặc biệt.
Phụ mẫu mất sớm, ta được đưa sang sống nhờ nhà bá phụ.
Năm đó gặp nạn đói, ta bị bọn buôn người bắt lại.
Sau được ân nhân cứu, vào thành ăn xin.
Rồi theo Trần thúc về làng, trở thành nữ đồ tể.
“Vậy còn vết sẹo trên mặt ngươi?” – Lục Ngôn Hòa bỗng hỏi.
“Ta đã đỡ một nhát d.a.o khi cứu công tử nhà ân nhân.” – Ta mỉm cười, nhìn hắn – “Khi ấy tiểu công tử kia khóc lóc cầu xin ta đừng chết, còn nói sau này lớn lên sẽ cưới ta. Nhưng nếu thực sự chờ hắn đến, ta thế này, xấu xí như vậy… chắc chắn sẽ bị chán ghét.”
“Ngươi không xấu.”
Lục Ngôn Hòa cau mày, ngắt lời ta, vẻ mặt nghiêm túc lạ thường:
“Vết sẹo đó có thể xóa được. Ngươi chờ ta—ta nhất định sẽ tìm ra thứ thuốc tốt nhất cho ngươi. Nếu kẻ kia dám chê ngươi, ta sẽ đánh gãy chân hắn, bắt hắn quỳ xuống tạ tội!”
Câu sau cùng chứa đựng rõ ràng một tia giận dữ.
Ta khẽ rên, thầm nghĩ tướng quân và phu nhân quả thật đã đưa hắn đến đúng nơi.
Tính khí nóng nảy thế này, không sửa thì không được.
Thấy ta không nói gì, Lục Ngôn Hòa tưởng ta đang buồn, bỗng lúng túng vô cùng.
Hắn vụng về an ủi, kể cho ta nghe những điều thú vị nơi kinh thành, lại nói về những dự định tương lai.
Mãi cho đến khi trở về, hắn tận mắt chứng kiến ta giúp con heo khó đẻ vượt cạn thành công.
Lục Ngôn Hòa đột nhiên lên tiếng:
“Giang Chiêu, ngày mai chúng ta đến gặp Tống đại phu đi.”
Tống đại phu trước nay chưa từng nối chân người.
Nơi này lại nghèo khó xa xôi, thuốc men chẳng đủ đầy.
Nếu thất bại… Lục Ngôn Hòa có lẽ sẽ thực sự chẳng bao giờ đứng dậy được nữa.
Ta biết hắn luôn lo sợ điều ấy, nên xưa nay chưa từng thúc ép.
“Cớ sao đột nhiên muốn đi?”
Ta vừa bế heo con, vừa ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn hắn.
“Không có gì.”
Lục Ngôn Hòa chau mày, tỏ vẻ chê bai, rút khăn lau vết m.á.u dính trên mặt ta.
Thế nhưng lại bất chợt bật cười:
“Ta nhất định phải chứng minh cho thiên hạ thấy—ngươi không phải là người khắc phu bạc mệnh.”
“Giang Chiêu là phúc tinh.”