Nữ Đồ Tể Xấu Xí Và Tiểu Công Tử Tuấn Tú

Chương 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

5.

Trời tờ mờ sáng, ta vác d.a.o ra chợ bán thịt.

Tối đến thu dọn hàng trở về, vẫn thấy phần cơm đặt bên giường Lục Ngôn Hòa còn nguyên, không động đến.

Đành cạy miệng hắn ra, ép ăn từng muỗng.

Hắn bị nghẹn đến đỏ mắt, không rõ là giận ta, hay là giận chính mình.

Vài ngày trôi qua, người kia đã gầy đi thấy rõ, nhan sắc cũng sa sút không ít.

Thế là không ổn.

Ta vốn định đợi lúc yên tĩnh, sẽ nói chuyện với hắn đôi ba câu. Nhưng Lục Ngôn Hòa phần lớn thời gian đều nhắm mắt nằm im, không lên tiếng.

Dù ta cố tình động tay động chân, hắn cũng không phản ứng.

Ta chẳng lấy làm giận, chỉ là… sáng hôm sau, trước khi ra ngoài, ta mang luôn bô tiểu trong phòng ra khỏi nhà.

Đến trưa ghé qua một chuyến, vẫn thấy hắn nằm bất động trên giường.

Mặt đỏ như lửa.

Ta vờ như không thấy, chỉ vào phòng lấy đồ, rồi quay người đi.

Bất chợt sau lưng vang lên tiếng gọi khẽ, yếu ớt như muỗi kêu:

“Nữ… nữ đồ tể…”

Ta không đáp, chân bước tiếp.

Chẳng ngờ lần này, Lục Ngôn Hòa lại cất giọng lớn hơn đôi chút, mang theo sự gấp gáp cố nén:

“Nữ đồ tể, bô đâu?”

“Vỡ rồi.” – Ta không quay đầu lại, bình thản đáp – “Nếu chịu không nổi, thì cứ làm trên giường.”

Sau lưng vang lên tiếng kinh hô:

“Sao, sao có thể—”

“Dù sao ta cũng là người về dọn.” – Ta xoay người lại, nghiêm giọng – “Ngươi đã sắp c.h.ế.t đến nơi, còn bận tâm gì mặt mũi?”

Mặt hắn vốn đỏ, trong khoảnh khắc tái mét.

Ngón tay siết chặt lấy chăn, gân xanh nổi đầy mu bàn tay.

Ta đứng chờ hắn đáp lời.

Nào ngờ, hắn lại cắn răng, cố lật người bước xuống.

Kết quả chưa bước được nửa bước đã ngã mạnh xuống đất, vang lên tiếng động lớn.

Ta hít sâu một hơi, thấy hắn vẫn cố gắng lê lết, gượng bò ra ngoài.

Thế là ta bước nhanh đến, bế bổng hắn lên.

“Thả ta xuống!” – Hắn quát, giọng đầy phẫn nộ.

“Thành thân với ngươi, ta đã bỏ ra từng ấy bạc.” – Ta lạnh nhạt cắt lời – “Số đó vốn để dành làm của hồi môn, tính tìm một lang quân như ý. Nếu ngươi chết, ta không chỉ mất người, mà còn mất của.”

Lục Ngôn Hòa khựng lại, không giãy nữa.

“Muốn c.h.ế.t cũng được, trả bạc lại cho ta trước.”

Ta bế hắn thẳng vào nhà xí:

“Không thì ngươi sống, trả cho ta người.”

Lục Ngôn Hòa cắn chặt môi, ánh mắt trừng lên nhìn ta.

Ta cũng cúi đầu nhìn lại.

Một hồi lâu, hắn nghiến răng:

“Thả ta xuống.”

“Những ngày qua ta cũng chẳng ít lần thấy rồi.” – Ta nhún vai, điềm nhiên.

Trông hắn như sắp xấu hổ đến ngất, nên ta không ép nữa, nhẹ nhàng đặt hắn xuống:

“Xong rồi thì gọi ta.”

Mặt hắn đỏ bừng, nhưng vẫn nghiến răng quát:

“Nữ đồ tể!”

Ít ra còn có chút khí lực, so với mấy hôm trước thì hơn nhiều.

Ta bế hắn về phòng rồi ra ngoài.

Lúc trở lại, tay cầm theo một bộ y phục mới và hộp kim chỉ.

“Ta không biết thêu thùa.” – Ta đặt đồ xuống – “Trước kia toàn nhờ Đại nương bên cạnh giúp. Nay nhà có thêm người, ngươi rảnh rỗi chẳng làm gì, ta sẽ mời bà ấy đến dạy ngươi thêu.”

“Ngươi… ngươi bắt ta làm việc của nữ nhân?”

Lục Ngôn Hòa trừng mắt, rõ ràng bị xúc phạm sâu sắc.

Ta chau mày:

“Nam nữ gì? Ta còn mổ heo được. Ngươi đã tính c.h.ế.t mà chút việc này cũng không làm nổi?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nu-do-te-xau-xi-va-tieu-cong-tu-tuan-tu/chuong-3.html.]

Hắn không đáp được lời nào.

Ta liếc nhìn phần dưới của hắn, tiếp lời:

“Muốn hoàn bạc, hoặc để ta hoàn việc động phòng đêm đó.”

“Lúc trước ngươi bị thương, ta còn nhường nhịn. Giờ nếu đã chẳng thiết sống, chi bằng giúp ta một lần.”

“Dáng ngươi đẹp, thân gầy chút cũng không ảnh hưởng.”

Nói xong liền đưa tay tới.

Lục Ngôn Hòa run rẩy, siết chặt cổ áo, gào lên:

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: https://www.facebook.com/profile.php?id=61575558647307
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*

“Ta không tìm chết! Bạc ta sẽ trả!”

“Ta làm sao biết ngươi có nói dối không?” – Ta vẫn không dừng tay.

Lục Ngôn Hòa mấy ngày nay ăn ít, ta kéo tay hắn ra chẳng tốn bao công sức.

Cúi đầu nói:

“Ban ngày ta không ở nhà, ngươi tìm cơ hội tự sát thì sao? Đến lúc ta phải thuê người làm quan tài, lại thêm một khoản lỗ.”

Hắn khựng lại.

Thế là ta thuận tay kéo áo hắn xuống, để lộ n.g.ự.c gầy guộc.

Đúng lúc ta cúi người, Lục Ngôn Hòa mới cất tiếng, khàn khàn:

“Ta biết chữ, có thể chép sách, viết thư. Cũng có thể dạy trẻ con trong làng để kiếm tiền.”

Ta ngẩng đầu nhìn hắn.

Hắn nhẫn nhịn quay đầu đi, giọng càng nhỏ:

“Việc nhà ta cũng học làm được. Ta sẽ không tìm chết. Bạc ta sẽ trả. Nếu ngươi không tin, hôm nay có thể bắt đầu, ngươi cứ nhìn.”

Đến câu cuối, giọng hắn đã run, lẫn cả tiếng nức nở.

Nhưng ánh mắt thì rực lửa.

Không còn là vũng nước c.h.ế.t như trước.

“Được.” – Ta gật đầu.

“Còn nữa…” – Lục Ngôn Hòa nghiến răng, thở sâu, rõ ràng còn mang theo oán khí – “Ta muốn ăn!”

“Được.”

Ta khẽ cười, ý cười lặng lẽ nơi đáy mắt.

Có lẽ thật sự đã đói lả, lại thêm một bụng nghẹn tức, lần này Lục Ngôn Hòa ăn nhiều hơn hẳn, tốc độ cũng nhanh hơn.

Song vẫn giữ được phong thái đoan nghiêm, tao nhã.

Quả nhiên không hổ là kẻ từng sống trong phủ đệ kinh thành.

Ta không khỏi cảm khái — rốt cuộc thì vẫn khác xa bọn phàm phu tục tử như chúng ta.

Bị ta nhìn lâu, động tác của hắn cũng chậm lại.

Lục Ngôn Hòa ngẩng đầu, trừng mắt:

“Ngươi nhìn ta làm gì?”

Nhưng vành tai giấu dưới lớp tóc dài đen nhánh lại đỏ dần lên.

“Ngươi đẹp.”

Ta đáp rất mực thành thật.

Thấy hắn sắp sửa nổi giận, ta vội nói:

“Ta còn chưa ăn, phải tranh thủ ăn kẻo muộn.”

Lục Ngôn Hòa sững người.

Không nói gì, chỉ cúi đầu gắp thức ăn nhanh hơn, như thể cố tình trả thù.

Ta thấy buồn cười, liền đứng dậy đi lấy bát đũa.

Tưởng rằng với tốc độ kia, chờ quay lại chắc chỉ còn mấy mẩu vụn.

Không ngờ, lúc trở vào, hắn đã buông đũa.

Trên bàn, thịt và rau vẫn còn không ít.

“Nhìn cái gì!”

Lục Ngôn Hòa có lẽ nhận ra ánh mắt ta có phần kinh ngạc, liền nổi giận:

“Món ngươi làm… ngán quá, ta… ta ăn không quen!”

Nhưng rõ ràng lúc nãy ta thấy hắn ăn đến híp cả mắt lại.

Ta gật đầu, không vạch trần.

Khi gom bát đũa ra ngoài, chợt nhớ ra một chuyện, ta liền quay đầu lại:

“Ta đã nhờ thợ mộc đóng một chiếc xe lăn. Đợi khi xe xong, ngươi sẽ giúp ta cho gà với heo ăn. Việc nhà không ít, chẳng thể cứ mãi phiền đến Đại nương.”

Lục Ngôn Hòa uể oải “ừ” một tiếng.

Nhưng trong ánh mắt, cuối cùng cũng có chút sáng rỡ hiện lên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận