Nữ Đồ Tể Đại Hoa
Chương 9
Ta thưởng cho mỗi đứa một cái cốc đầu: “Sao giờ này còn chưa chịu ngủ?”
Tiểu Thảo bĩu môi, cười lấy lòng nhìn ta.
Diệu Nghi thì cúi đầu nhìn xuống đất, dáng vẻ ngại ngùng.
Còn Thôi Tụng Vân đứng lấp ló bên ngoài cửa, đôi mắt hơi đỏ, nhưng lại không dám bước vào.
Dẫu là mẹ con, khoảng cách giữa họ vẫn chẳng dễ gì xóa bỏ, giống như câu “càng gần gũi, càng khó mở lòng” mà người ta thường nói.
Ta mỉm cười nhìn Diệu Nghi: “Xem ai đến kìa? Còn không mau ra dẫn người ấy vào đi?”
Ánh mắt Diệu Nghi quét ra ngoài, cả người lập tức cứng đờ.
Ta thở dài. Hôm ấy, Thôi Tụng Vân đã nói không ít lời nặng nề với Diệu Nghi, e rằng trong lòng nó vẫn còn vướng mắc. Chuyện này không thể vội vàng được.
Tiểu Thảo lại bước lên, nắm tay Diệu Nghi, khẽ bóp một cái: “Mau đi nào. Chẳng phải tối nay ta đã nói với ngươi rồi sao? Đừng có quên!”
Diệu Nghi mím môi, nơi khóe miệng chợt hé ra một nụ cười.
Nó gật đầu, rồi chạy nhanh ra ngoài, nhào vào lòng Thôi Tụng Vân, ôm chặt lấy bà:
“Mẫu thân—”
Giọng nó mang theo ba phần ấm ức, bảy phần nhớ nhung, trong gió đêm nghe càng thêm xúc động.
Thôi Tụng Vân đứng sững một lúc lâu, rồi mới giơ tay ôm lấy Diệu Nghi, nước mắt chậm rãi rơi xuống.