Nữ Đồ Tể Đại Hoa
Chương 7
Lồng n.g.ự.c ta đập mạnh, ánh mắt dõi theo hướng các tiểu tư tỏa đi –
Bắc là chùa Phạm Âm.
Nam là núi Tiểu Xuân.
Đông là phố chợ Huyền Vũ.
Tây là khu ổ chuột.
Ta lẩm nhẩm các địa danh trong đầu, rồi bất giác nhớ đến một nơi – con sông nhỏ gần ngoại ô.
Con sông ấy hẻo lánh, bên bờ chỉ có vài căn nhà gỗ nhỏ bé.
Ta từng nói với Tiểu Thảo, nếu Trương đại nương cứ tiếp tục gây sự, ta sẽ đưa nó tới đó sống.
Dù sao nơi ấy cũng nhiều bùn đất, Tiểu Thảo có thể tha hồ lăn lộn.
Còn ta, ta có thể g.i.ế.c lợn, g.i.ế.c thỏa thích.
Chỉ tiếc, Tiểu Thảo đã đi theo Thôi phu nhân, nên kế hoạch này đành dẹp bỏ.
Một trực giác kỳ lạ khiến ta chắc chắn rằng Thôi phu nhân đang ở nơi đó.
Ta không chần chừ thêm, gió thổi qua chân, ta chạy như điên về phía con sông ấy.
Dọc đường, bóng cây lao xao, bóng hoa lay động, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng mèo kêu, khiến tim ta đập thình thịch như trống trận.
Thật lòng mà nói, ta, một kẻ g.i.ế.c lợn, lúc này lại thấy sợ hãi vô cùng.
Ta sợ một khoảnh khắc nào đó, những con mèo ấy sẽ biến thành lợn, mọc răng nanh, móng vuốt đẫm máu, lao tới đòi mạng ta.
Bất chợt, một tiếng “rào rào” vang lên, ta đã đến bên bờ sông.
Tim ta dường như ngừng đập một nhịp.
— Xa xa, có một bóng dáng yểu điệu đang lay động giữa ánh trăng.
Ta sững người trong khoảnh khắc, lòng đầy ảo tưởng – như thể chính mình đã hóa thành một con lợn, còn người kia là đồ tể, và ta lao lên chỉ để đòi lại mạng sống từ tay nàng.
Nhưng thực tại kéo ta trở lại.
Ta ném dao, lao lên trước, ôm chặt lấy người kia.
Lúc đầu, bà ấy vùng vẫy dữ dội, nhưng chẳng rõ nghĩ đến điều gì, cuối cùng cũng dừng lại, rồi bật khóc.
Tiếng khóc hòa vào màn đêm, trong khu rừng nhỏ tĩnh lặng lại càng vang lên vẻ thê lương:
“Để ta c.h.ế.t đi!”
Giọng bà ấy mềm mại, nhưng lại dứt khoát đến đáng sợ.
Ta nghe mà lạnh sống lưng, trong lòng sợ hãi vô cùng.
Nhưng ta không dám buông tay. Ta biết chỉ cần buông lỏng, bà ấy sẽ lại lao xuống dòng nước.
Vậy nên, ta cứ thế kéo bà ấy lên bờ, như đang kéo một con lợn.
À, bà ấy nhẹ hơn lợn nhiều.
Người ta kéo lên quả nhiên là Thôi phu nhân.
Dưới ánh sáng yếu ớt của những con đom đóm, ta có thể nhìn rõ những vệt nước mắt trên gương mặt bà, cùng lớp phấn son đã nhòe nhoẹt.