Nữ Đồ Tể Đại Hoa
Chương 1
Ta vốn là một nữ đồ tể, mỗi ngày có thể g.i.ế.c năm con lợn, người đời đặt cho ta biệt danh là “Trư Kiến Sầu” (Người mà lợn vừa nhìn thấy đã khiếp sợ.)
Trư Kiến Sầu ta vốn chẳng có mùa xuân, vừa êm ấm bên tiểu lang quân được một năm, hắn đã ôm hết tiền bạc cùng con d.a.o mổ lợn của ta mà cao chạy xa bay, không để lại lấy một xu.
Hắn chỉ để lại cho ta một cô con gái thích nghịch bùn tên là Chúc Tiểu Thảo.
Thế nhưng, ta nào ngờ được, ngay cả đứa con gái cũng chẳng phải của ta.
Hôm ấy, khi quý nhân đến nhà, ta đang ung dung xách một túi thịt khô rim mặn về nhà.
Thấy ta từ xa, Tiểu Thảo đã chạy ra đón ta, không ngừng kéo lấy ống tay áo ta.
Ta lấy làm lạ: “Hôm nay sao con lại có thời gian ra đón ta thế?”
Tiểu Thảo cúi đầu ỉu xìu, không nói một lời, chỉ bảo ta về nhà xem thử.
Hừm, nhất định phải về nhà sao? Rốt cuộc là ai đang ở nhà chứ?
Đến khi ta bước vào cửa, quả nhiên là có người.
Một nữ nhân bước đi uyển chuyển, búi tóc cao vút như mây bay trên trời, môi đỏ răng trắng, đầu cài đầy trang sức vàng bạc, vận váy lụa mỏng nhẹ nhàng.
Nàng khẽ nâng mắt nhìn qua, tựa như một đóa sen kiều diễm cao quý.
Còn ta, ngày ngày phong sương, chẳng khác nào lớp vỏ cây già cỗi.