Nữ Đồ Tể Đại Hoa
Chương 5
Diệu Nghi quen sống trong nhung lụa, ngày thường hiếm khi phải phơi nắng.
Giờ đây, nắng gắt khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của nó đỏ ửng, đôi mày thanh tú nhíu lại, trông khó chịu vô cùng.
Ta dừng xe, đội cho nó một chiếc mũ rộng vành có phủ khăn voan đen rủ xuống tận cổ, chỉ thấp thoáng lộ ra chân mày và khóe mắt.
Ta khựng lại, ngắm nhìn một hồi.
Đôi mắt của Diệu Nghi giống y hệt tên tiện nhân kia, nhưng đôi mày và bờ môi lại giống ta.
Tim ta bỗng dưng mềm nhũn.
Diệu Nghi, Diệu Nghi.
Cái tên này thật đẹp.
Mong con cả đời minh mẫn sáng suốt, lời hay ý đẹp, vạn sự như ý, lòng luôn an nhiên.
Ta đánh xe suốt hai canh giờ, cuối cùng cũng đưa Diệu Nghi tới ngôi nhà mới – căn nhà này là dùng túi bạc của Thôi phu nhân để lại mà mua.
Ngôi nhà có ba gian chính, hai gian phụ, ta quyết định dỡ bỏ một gian chính để làm nơi g.i.ế.c lợn.
Ta cần trả xe bò, nên dặn Diệu Nghi ở nhà làm quen với mọi thứ. Nhưng đến cửa, lòng lại không yên, chân chần chừ quay trở lại.
Diệu Nghi, có lẽ cũng nhớ chuyện mình từng nhóm lửa cháy cả nhà, mặt đỏ bừng, xấu hổ đẩy ta ra ngoài:
“Mẫu thân, người đi đi. Lần này con đảm bảo sẽ không đốt nhà đâu.”
Ta cười, trêu nó:
“Được rồi, con gái lớn thật rồi.”
Dẫu nói thế, lòng ta vẫn cứ thấp thỏm. Diệu Nghi ở nhà một mình, liệu có xảy ra chuyện gì không? Kinh thành đâu như thôn nhỏ của ta, chuyện gì cũng nghe thấy ngay từ đầu.
Ta vội vàng trả xe, rồi tất tả chạy về nhà.
Nào ngờ, vừa về đến nơi đã thấy một vị khách không mời – Tiểu Thảo.
Tiểu Thảo diện váy lụa đỏ rực, trang sức dát vàng, điểm ngọc, n.g.ự.c đeo chuỗi ngọc trai, cả người lấp lánh hào quang.
Nhìn từ xa, nó chẳng khác nào một đóa hải đường rực lửa.
Đến gần, ta mới thấy trên ấn đường của nó điểm một nốt chu sa đỏ thắm, thoạt nhìn như Quan Âm nương nương hạ thế.
Mắt ta bỗng nhòe đi.
Thôi phu nhân đúng là người tốt, nuôi Tiểu Thảo của ta đến mức xuất sắc thế này.
Vừa thấy ta, Tiểu Thảo đã lao tới, ôm chầm lấy eo ta, hét lên: “Mẫu thân!”
Ta vuốt nhẹ mái tóc nó, trong lòng mềm mại như được mây trắng phủ kín.