Nữ Đồ Tể Đại Hoa
Chương 4
Nỗi nhớ đâu phải thứ vô hình, không tiếng không lời.
Nó len lỏi trong từng khoảnh khắc, từng nhịp thở.
Ta nhớ Tiểu Thảo, nhưng ta cũng thương yêu Diệu Nghi.
Ta biết rõ cán cân trong lòng mình sẽ không bao giờ lệch.
Hai ngày sau, khi ta đang bán thịt lợn ở chợ phiên, Trương đại nương bỗng thò đầu qua, mặt mày gian xảo, giọng khàn khàn hét lên: “Trư Kiến Sầu, nhà của ngươi tiêu rồi! Con bé Tiểu Thảo mới của ngươi đã đốt cháy cả căn nhà rồi!”
Tim ta giật mạnh một cái, không kịp thu dọn sạp hàng, vội vàng chạy như bay về nhà.
Trương đại nương vẫn đứng đó, vui vẻ hả hê, còn gọi thêm người đến vơ sạch số thịt lợn trên sạp ta: “Không có chủ, thịt này không lấy thì phí của trời!”
…
Dọc đường, lòng ta thấp thỏm, bước chân không ngừng, đầu óc rối bời như một nồi hồ nhão, chẳng biết nghĩ gì cho rõ.
Khi thì nhớ đến dáng vẻ cứng đầu của Diệu Nghi ngày đầu tiên đứng trước cửa nhà ta, khi thì nghĩ đến cảnh nó mếu máo, nước mắt rơi lã chã, hoặc dáng vẻ ngốc nghếch khi ăn năm bát cơm, muốn ăn thêm nhưng ngại không dám.
Phải, thật ngốc nghếch!
Càng gần đến nhà, tim ta như bị bóp nghẹt, như thể có người đang chiên đi chiên lại nó trong chảo dầu nóng.
Ta chỉ sợ Diệu Nghi gặp chuyện chẳng lành.
Từ xa, ta thấy một bóng nhỏ đứng lờ mờ ngoài sân – là Diệu Nghi.
Lúc này, trái tim treo lơ lửng của ta cuối cùng cũng hạ xuống.
Tạ Diệu Nghi đứng đó, cả người phủ đầy bụi tro, tóc tai bù xù, dáng vẻ luống cuống và ủ rũ. Vừa nhìn thấy ta, nó lập tức cúi đầu, giọng run run đầy áy náy: “Mẫu thân… con xin lỗi.”
Ta thở dài một hơi thật dài.
Cái gì cũng tốt, chỉ có điều, đứa nhỏ này quá yếu đuối, chẳng đánh nổi!
Nếu là Tiểu Thảo, lăn ba vòng trong ruộng sắt cũng chẳng hề hấn gì. Da dày thịt chắc, được nuôi như lợn mà.
Ta hỏi: “Nói xem, sao lại đốt cả nhà mình thế này?”
Tạ Diệu Nghi lí nhí: “…Con muốn nấu cơm cho người.”
Thật lòng mà nói, đứa nhỏ này luôn có cách khiến lòng ta mềm nhũn.
Không trách nó, chỉ trách ta.
Ta nghĩ ngợi một lúc, rồi rất nghiêm túc nói: “Cháy thì thôi, không sao cả. Ta đưa con lên kinh thành ở.”
Chỗ đó ta đã để ý rồi, chỉ cách phủ Thừa tướng nửa canh giờ đi bộ.
Mắt của Tạ Diệu Nghi ngập nước, vẻ mặt như cánh hoa lê đẫm mưa, giọng nói đầy ấm ức: