Nữ Đồ Tể Đại Hoa

Chương 8

Thế nhưng, mười một năm trước, Tạ Thừa tướng được phái đến Mạc Bắc, Thôi phu nhân ở nhà lo lắng khôn nguôi, bèn đến chùa Quan Âm cầu phúc cho phu quân.”

Không ngờ bà sinh sớm tại chùa. Vì điều kiện nơi đó quá sơ sài, bà bị tổn thương thân thể, từ đó về sau không thể mang thai được nữa.

Ngay cả khi các đại phu kiểm tra nhiều lần, kết quả vẫn không thay đổi –

Không thể sinh con được nữa.

“Hắn để nha hoàn Hồng Tụ làm thiếp, sinh con nối dõi cho hắn. Hắn nói với ta rằng, trong lòng chỉ có mình ta, còn việc nâng Hồng Tụ làm thiếp chỉ là bất đắc dĩ, tất cả là vì dòng dõi Tạ gia mà thôi.”

“Nhưng ta vẫn thấy không đúng, lại chẳng rõ không đúng ở chỗ nào. Người ta ai mà chẳng có thê thiếp, ngay cả phụ thân ta cũng có hai tiểu thiếp. Thế mà, ta vẫn thấy khó chịu, giống như bị kim đ.â.m vậy.”

“Nhưng ngươi nói hắn có sai không? Không. Thậm chí, ai ai cũng khen ta may mắn, rằng ta không cần bước qua quỷ môn quan nữa mà vẫn có con cháu đầy đàn.”

Thôi phu nhân gả cho Tạ Thừa tướng lúc mười tám tuổi, vào thời điểm đó, với một thiếu nữ chưa xuất giá, độ tuổi này thực sự được coi là “muộn”.

Dưới gối bà chỉ có một cô con gái, nhưng Tạ Thừa tướng vẫn giữ mình trong sạch, đến tận hôm nay cũng chỉ có thêm Hồng Tụ làm thiếp.

Sau này, Hồng Tụ sinh ba người con trai, tự cho rằng đã củng cố địa vị, nhưng một lần say rượu đã lỡ miệng thốt ra chuyện tráo đổi hai đứa trẻ năm đó.

Tạ Thừa tướng nổi trận lôi đình, không chớp mắt mà rút kiếm g.i.ế.c c.h.ế.t Hồng Tụ ngay tại chỗ.

Giọng nói của Thôi phu nhân đầy nỗi bi ai, u sầu:

“Hồng Tụ sai trăm điều, ngàn điều, nhưng ít nhất cũng đã bầu bạn bên hắn mười năm trời. Đêm hôm ấy, hắn ở lại phòng ta, từng câu từng chữ đều nói yêu ta, nhưng mỗi chữ mỗi câu lại khiến ta kinh hãi.”

“Vả lại, ta làm không tốt vai trò chủ mẫu của Tạ gia. Làm phu nhân Tạ gia suốt mười hai năm, ta vẫn luôn mơ hồ. Tạ Hạc Đình không chịu nổi những sai sót của ta, thường xuyên nổi giận, hờn trách.”

“…Mà ta lại chẳng dám nổi giận với hắn.”

“Hắn tức giận, là cả mười ngày nửa tháng không nói chuyện với ta. Khi Diệu Nghi còn nhỏ, con bé đã không dám đến gần hắn, lớn rồi lại càng không dám.”

Thôi phu nhân nhắm mắt lại, nước mắt lặng lẽ lăn dài trên gò má.

“Ta thật vô dụng, chi bằng c.h.ế.t đi cho xong.”

Ta giơ cao d.a.o mổ lợn của mình, lưỡi d.a.o sắc bén, ngay cả trong bóng đêm cũng ánh lên vẻ sáng loáng.

Thôi phu nhân khẽ nuốt một ngụm nước bọt, yết hầu khẽ chuyển động.

Ta nhếch miệng cười, để lộ hàm răng trắng bóng:

“Thôi phu nhân, nếu giữ không nổi một người đàn ông, chi bằng bỏ quách đi cho xong!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận