NÀNG CÔNG CHÚA LỰC ĐIỀN
CHƯƠNG 7
Tĩnh Nhã khóc nói: "Nhưng ta là công chúa, hắn ta cưới ta sẽ có vinh hoa phú quý, còn có được thê tử xinh đẹp tôn quý, tại sao nhất định phải đi dãi gió dầm sương, tắm m.á.u chiến đấu."
Ta chậc chậc nói: "Ôi chao, muội nghĩ đẹp thật đấy, có phải muội cảm thấy người ta còn phải cảm kích muội, trong lòng vui mừng hớn hở không. Ta đây thừa biết, đối với nam nhân mà nói, tự tay mình lập công lập nghiệp so với cưới bất kỳ nữ nhân nào đều khiến bọn họ say mê hơn. Muội tự cho rằng mình là đại bảo bối, cũng không hỏi xem người ta có muốn hay không!"
Tĩnh Nhã nhỏ giọng thút thít: "Nhưng mẫu phi chưa từng nói với ta những điều này."
Ta không khách khí: "Chiều con như hại con, mẫu phi của muội chiều hư muội rồi, đầu óc muội bị chiều đến ngốc rồi."
Tĩnh Nhã tức giận chỉ vào mũi ta: "Chỉ có tỷ không ngốc, chẳng nhẽ ta nhìn không ra, những điều này là đầu óc của tỷ có thể nghĩ ra sao, đây là tam ca nói cho tỷ. Mẫu phi lại không sinh cho ta một ca ca ruột tốt, không ai nói với ta những mánh khóe bên ngoài này."
Nói xong nàng ấy bi thương khóc lóc.
Ta đi qua đẩy nàng ấy: "Đừng khóc nữa, khóc có ích gì. Có gả hay không cũng không quan trọng đến thế, ta còn nghĩ đây, không gả ta sẽ đi làm nữ đạo sĩ, cầm trong tay một thanh Thiên Sư đại kiếm, hàng yêu trừ ma. Muội cũng đi cùng đi, không phải muội thông minh sao, muội vẽ bùa cho ta, niệm chú hàng ma, dài quá, ta không nhớ được, muội có thể nhớ."
Tĩnh Nhã nín khóc mỉm cười: "Cầm Thiên Sư đại kiếm gì chứ, Thiên Sư đại phủ có phải tốt hơn không."
Ta nghĩ nghĩ, cũng đúng, đại phủ cũng rất uy phong.
Ta thấy nàng ấy không khóc nữa, liền bảo người mang chút đồ ăn đến cho nàng ấy, nàng ấy vừa sụt sịt mũi vừa ngấu nghiến ăn.
Ăn xong, ta nói với nàng ấy đừng nghĩ gì nữa, mặc kệ nói thế nào, chúng ta là nữ nhi của hoàng đế, mất mặt hay không mất mặt, cũng không có ai dám ở trước mặt nói lung tung gì, qua một thời gian mọi người chắc chắn sẽ quên.
Tĩnh Nhã nghe xong gật đầu, nhưng nàng ấy vẫn có chút mất mát.