NÀNG CÔNG CHÚA LỰC ĐIỀN

CHƯƠNG 2

Ta tưởng người không tin, tủi thân rơi nước mắt.

Phụ hoàng định thần lại, rồi an ủi ta: “Linh Lung ngoan, chỉ là trong cung này lấy đâu ra Tuyên Hoa Đại Phủ cho con luyện tập.”

Ta nghe xong bĩu môi gật đầu, nhưng trong lòng vẫn buồn.

Mẫu phi nhìn ra, nói với ta: “Linh Lung chẳng phải đã học được một chút chùy sao, hay là múa chùy cho phụ hoàng xem trước đi.”

Phụ hoàng bất lực nói: “Ái phi, nhất thời, cái chùy này cũng không dễ tìm…”

Mẫu phi nói: “Trong cung của thiếp có.”

Nói xong, bà ra lệnh cho đại cung nữ Quyên Nhi, nhanh chóng về cung lấy chùy tới.

Phụ hoàng vẻ mặt nghi hoặc nhìn mẫu phi yểu điệu thục nữ, có lẽ là đang nghĩ, trong cung của bà ấy lấy đâu ra chùy?

Quyên Nhi chạy một mạch, ôm một thứ được sơn vẽ lòe loẹt tới.

Phụ hoàng thắc mắc nói: “Ái phi, đây chẳng phải là cây trượng hoa sen mà nàng dùng múa cho trẫm xem sao?”

Mẫu phi thẹn thùng nói: “Đây là một cây Liên Đầu Chùy bằng thép, thiếp chê nó không đủ tinh xảo đẹp mắt, nên đã sai thợ sơn trang trí lại một chút.”

Phụ hoàng có chút kinh ngạc, chắc là bình thường người cho rằng cầm đồ của nữ nhân có mất uy nghiêm, nên chưa từng sờ qua thứ đồ hoa hòe hoa sói này rốt cuộc là cái gì.

Người bảo mẫu phi đưa Liên Đầu Chùy cho người xem.

Phụ hoàng có chút đánh giá thấp trọng lượng của chùy, nó rất nặng.

Phụ hoàng một tay cầm lấy, suýt chút nữa đập vào chân mình, may mà có mẫu phi ở bên cạnh đỡ lấy.

Người có chút xấu hổ: “Trẫm trượt tay, trẫm trượt tay.”

Mẫu phi mắt đỏ hoe, dịu dàng nói: “Đều tại thiếp không nhắc nhở bệ hạ trước, nếu làm tổn thương long thể thì phải làm sao, hu hu hu, hu hu hu.”

Phụ hoàng vội vàng an ủi mẫu phi không sao, nhưng nhìn thấy mẫu phi cầm cây Liên Đầu Chùy kia như cầm quạt, nhẹ nhàng, mặt không đỏ, hơi thở không gấp, vẻ mặt của người có chút khó nói.

Phụ hoàng lại nhìn cung nữ Quyên Nhi của mẫu phi, rồi nghĩ lại Quyên Nhi có thể ôm thứ đồ này chạy một mạch…

Quyên Nhi trông trắng trẻo, là nha hoàn thân cận của mẫu phi mang vào cung.

Bạn cần đăng nhập để bình luận