Mệnh Nghèo

Chương 7

Ông chủ hỏi: "Tài khoản mới gì cơ?"

Tôi cầm điện thoại lên, mở tin nhắn lừa đảo ra, đưa qua lớp kính cho bọn họ xem.

Cả công ty im lặng như tờ.

Cô con gái rượu tức giận đến mức không thể kiềm chế được nữa, cô ta vớ lấy lọ hoa bên cạnh, đập mạnh về phía tôi!

Lọ hoa đập vào cửa kính vỡ tan tành, nhưng cửa kính thì không hề hấn gì.

Bởi vì đó là kính cường lực.

Cô con gái rượu chửi ầm lên: "Đồ ngu! Đó là tin nhắn lừa đảo! Mày chuyển hết tiền của nhà tao đi rồi!"

Tôi mở to mắt, toàn thân run lẩy bẩy, tay không ngừng run rẩy.

Tôi nuốt nước bọt, lắp bắp nói: "Sao... sao có thể..."

Mặt ông chủ trắng bệch như tờ giấy, ông ta ngây người nói: "Trước khi chuyển khoản, mày không đến tìm tao ký tên sao?"

Tôi ấp úng: "Ông nói sắp họp rồi, tôi sợ làm lỡ cuộc họp, nên đã chuyển tiền trước. Hơn nữa, chúng ta đã hợp tác với Vương tổng nhiều lần như vậy, tôi không có lý do gì không tin tưởng Vương tổng cả!"

Ông chủ suy sụp gào lên: "Người đó hoàn toàn không phải là Vương tổng! Chuyện này thì liên quan gì đến Vương tổng chứ!"

Tôi nhún vai, xòe tay nói: "Vậy chúng ta đi báo cảnh sát đi, xem có thể lấy lại được tiền không."

Vợ sếp khóc lóc thảm thiết: "Còn báo cảnh sát cái gì nữa! Chuyển tiền lâu như vậy rồi, không thể đòi lại được đâu! Công việc làm sao bây giờ, tiền khách hàng sao đây!"

Bà ta vừa đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân vừa khóc lóc, mấy lần suýt ngất xỉu.

Còn tôi thì tỏ ra vô cùng vô tội: "Tôi cũng không cố ý mà, hay là để tôi xin lỗi mọi người nhé."

Ông chủ nuốt nước bọt, vội vàng nói với lão chủ nợ: "Anh ơi, là thằng này chuyển tiền đi, chứ tôi không có ý định quỵt nợ đâu. Bây giờ chúng ta lập tức đi báo cảnh sát, đòi lại tiền của chúng ta!"

Lão chủ nợ lạnh lùng nói: "Tiền của chúng ta?"

Ông chủ sững người.

Lão chủ nợ bóp mặt ông chủ, cười lạnh nói: "Đó là tiền của mày, là mày tự chuyển tiền của mày đi, chẳng liên quan gì đến số tiền mày nợ tao cả. Tao không quan tâm mày có đòi lại được hay không, tao chỉ cần tiền của tao, bảy trăm vạn, trả ngay cho tao."

Bạn cần đăng nhập để bình luận