Mệnh Nghèo

Chương 3

Ông chủ tiếp tục nói: "Hôm nay họp tôi còn muốn nói thêm một việc nữa, con gái tôi cần phải đi thực tập, đây là nhiệm vụ mà nhà trường giao, mọi người xem trong công ty còn vị trí nào nhàn rỗi không."

Tôi buột miệng nói: "Cứ cho con gái sếp xuống xưởng làm quản lý là được chứ gì? Đến lúc đó con gái sếp tự mình vận hành máy móc, công nhân sẽ thấy yên tâm ngay."

Cả phòng họp bỗng im phăng phắc, đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Mọi người đều ngơ ngác nhìn tôi, ông chủ cũng há hốc mồm, hình như không ngờ tôi lại nói ra câu như vậy.

Ông ta chộp ngay lấy chai nước khoáng bên cạnh ném về phía tôi: "Cậu không biết nói thì câm miệng đi! Con gái tôi làm sao có thể xuống xưởng?"

Cô con gái rượu cũng nhíu mày: "Anh có nghĩ đến chuyện, nhỡ tôi c.h.ế.t thì sao không?"

Tôi hỏi ngược lại: "Vậy lúc cô bảo chúng tôi xuống xưởng, cô có nghĩ đến chúng tôi không?"

Cô con gái nhỏ cuống lên: "Tôi với các anh sao có thể giống nhau được?"

"Khác nhau chỗ nào?"

Cô con gái nhỏ đúng là trẻ người non dạ, vênh váo nói: "Mạng người với nhau cũng có sự khác biệt đấy, anh hiểu không?"

Lúc này, sắc mặt mọi người đều trở nên khó coi.

Ngay cả ông chủ cũng vội vàng chữa cháy: "Không có gì khác biệt cả, ở công ty này, mọi người đều là người một nhà. Con bé nhà tôi còn nhỏ, nói năng không kiêng dè, mọi người đừng để bụng."

Tôi thản nhiên nói: "Vậy thì biểu quyết đi, tôi đề nghị cho con gái sếp xuống xưởng động viên công nhân, kế hoạch này vốn dĩ là do cô ấy nghĩ ra mà."

Bà chủ tức giận đập bàn, mắng tôi xối xả: "Cậu nói linh tinh cái gì đấy! Các người có mất tay mất chân thì nhà tôi cũng bồi thường được! Còn con gái tôi mà có mệnh hệ gì thì ai trong các người gánh vác nổi?"

Tôi liếc nhìn bà chủ một cái.

Bà ta đâu có biết rằng, có khi chưa đợi cuộc họp này kết thúc thì chủ nợ đã đến tận nhà khiến cả nhà bà ta bị thương tật đầy mình rồi.

Trong phòng họp, đồng nghiệp ai nấy đều nín thở.

Bạn cần đăng nhập để bình luận