Mệnh Nghèo
Chương 5
Thấy tình hình căng thẳng, ông ta vội vàng quát lên: "Dừng lại!"
Mụ vợ nghe lời buông tay, nhưng con gái ông ta vẫn không ngừng đánh tôi, vừa đánh vừa gào lên như phát điên: "Là gã này bắt nạt con trước! Con còn chẳng biết mình chọc giận anh ta ở đâu mà anh ta cứ nhằm vào con mãi!"
Tôi đau đớn quỳ sụp xuống đất, m.á.u từ miệng không ngừng chảy xuống tay, nhìn mà hãi hùng.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào con bé đang điên tiết kia.
Cô ta cứ như thể vừa bị oan ức lắm vậy, tức đến mức run bần bật cả người.
Tôi cố gắng chịu đựng cơn đau, dùng cái miệng bị khâu dở, yếu ớt nói: "Tôi vẫn khuyên cô nên đến xưởng đi."
Con gái rượu của sếp nghe vậy thì hoàn toàn nổi điên, lại lao vào định đánh tôi.
Lần này thì ông ta vội vàng đứng ra chắn giữa hai chúng tôi.
Tôi biết ông ta không phải lo lắng cho tôi đâu, chỉ là sợ mọi chuyện ầm ĩ lên thì gia đình ông ta sẽ gặp rắc rối thôi.
Lúc này, các đồng nghiệp cũng chạy đến can ngăn, người thì kéo bà vợ, người thì kéo cô con gái rượu ra.
Ông ta bảo tất cả mọi người ra ngoài trước.
Trong phòng họp chỉ còn lại tôi và ông chủ.
Ông ta đỡ tôi dậy, nhìn chằm chằm vào mặt tôi rồi hít một hơi thật sâu, nói: "Được, mày cũng ác thật đấy.”
“Mày về nhà đi, lương tao sẽ trả, còn bồi thường thêm cho mày hai vạn tệ. Nhưng chuyện ngày hôm nay, mày không được phép nói với bất kỳ ai, cũng không được báo cảnh sát."
Tôi nắm lấy cái đinh ghim đang đóng trên miệng mình, cố nhịn đau rồi giật phăng nó ra.
Sau đó, tôi "oẹ" một tiếng, nhổ ra một ngụm m.á.u lớn lẫn với mấy cái đinh ghim.