Mệnh Nghèo

Chương 4

Thấy tôi im lặng, bọn họ tưởng tôi sợ rồi.

Ông chủ cười khẩy: "Biết điều thì mau cúi đầu xin lỗi con gái tôi, biết đâu tôi sẽ rộng lượng cho cậu tiếp tục làm việc ở đây."

Con bé tiểu thư kia lập tức vênh mặt lên đầy kiêu căng.

Bà chủ cũng liếc xéo tôi với vẻ mặt chế giễu.

Con bé hất hàm nói: "Ba tôi còn nhân từ chán, nếu tôi là sếp anh, thì đừng hòng có việc chỉ có đi tù là xong chuyện, tôi quen khối kẻ m.á.u mặt ngoài kia đấy."

Cô ta đứng dậy, ghé sát tai tôi, thì thầm: "Anh biết không? Chỉ cần bỏ ra mười vạn tệ là có người sẵn sàng c.h.ặ.t t.a.y anh. Người với người đúng là khác nhau, anh sẽ mất một cánh tay chỉ vì mười vạn, trong khi với tôi, từng đó chỉ là tiền tiêu vặt một tháng."

Tôi khinh thường đảo mắt.

Con nhỏ này vẫn còn mơ tưởng đến chuyện được cho mười vạn tệ tiêu vặt cơ đấy! 

Chắc nó không biết mình sắp bị bán sang mấy cái động quỷ ở Đông Nam Á với giá mười vạn một năm đâu nhỉ? 

Chắc chưa đầy một năm là nhiễm HIV, ba năm sau thì thành cái xác vô hồn bị quẳng cho chó hoang xé xác. 

Ông chủ kia sốt ruột quát: "Mau cúi đầu xin lỗi con gái tao ngay!" 

Con nhỏ tiểu thư đúng là trẻ người non dạ, vênh váo chỉ thẳng vào mặt tôi: "Tôi không cần anh cúi đầu, tôi muốn anh quỳ xuống xin lỗi!"

Tôi do dự vài giây, rồi cuối cùng cũng quỳ xuống. 

Không phải tôi chịu nhục đâu, mà tôi đang cố tình chọc tức bọn họ đấy. 

Bởi vì trong phòng họp có gắn camera giám sát, mọi chuyện đều được ghi lại hết. 

 

Cứ chờ đến lúc ra tòa đi, ông chủ mất nhân tính kia sẽ phải trả giá vì tội hành hạ người làm, ép nhân viên quỳ gối. 

Chưa kể đến việc dư luận sẽ dậy sóng thế nào, bản thân chuyện này thôi cũng đủ khiến tòa án nghiêng về phía tôi rồi. 

Nợ tiền bồi thường, quỵt lương, ép người ta quỳ xuống, ba cái tội này đều được camera ghi lại rõ ràng rành mạch. 

Con bé tiểu thư thấy tôi quỳ, nó cười khẩy một cái đầy đắc ý.

Cô ta đó lắc đầu khinh khỉnh nói: "Cảm ơn anh nhé, anh đã cho tôi thấy được bộ dạng hèn hạ nhất của người lớn. Đợi tôi ra trường, tôi sẽ cố gắng không trở thành loại người như anh. Giờ thì xin lỗi tôi đi, nhớ phải thật lòng đấy!" 

Tôi thành khẩn nói: "Xin lỗi cô." 

Cô ta lại chuẩn bị nhếch mép cười đểu, nhưng tôi đã cắt ngang. 

Tôi nói tiếp: "Vậy giờ cô có thể xuống phân xưởng thực tập được rồi chứ?" 

Bạn cần đăng nhập để bình luận