Tôi bèn mỉm cười, nói đầy ẩn ý:
“Người sống, dù có kiếm được bao nhiêu tiền, cũng chẳng mang đi được xu nào.
Sinh ngày nào, c.h.ế.t ngày nào, đều chẳng do mình quyết.
Cho nên mới có câu: Sinh tử do trời, giàu sang nhờ mệnh.
Với người bình thường mà nói, bệnh nhẹ thì chữa, bệnh nặng thì đừng kéo cả gia đình xuống hố.
Đến lúc cần đi thì đi thanh thản – đó mới là yêu thương gia đình thực sự.”
—----------
Mẹ chồng gật đầu lia lịa:
“Con nói đúng! Con dâu mẹ đúng là hiểu chuyện nhất!
Trần Việt không cho mẹ nói, chứ mẹ cũng là vì nghĩ cho con trai con đó.
Con mà mắc bệnh nan y, chắc gì đã sống lâu được – chi bằng để lại tiền cho nó, mẹ sẽ giúp nó tìm vợ mới, chăm lo cho cháu nội thay con.”
—--------
Tôi bật cười:
“Mẹ đã tính chu đáo thế, con cũng phải có chút đáp lại.
Vừa hay, con quen một cô gái nhà giàu, rất có điều kiện: có biệt thự, có xe sang, tiền gửi ngân hàng cũng phải mấy trăm triệu…”
Mấy trăm triệu tiền tiết kiệm, với mẹ chồng tôi mà nói, là một con số khổng lồ.
Nếu tôi nói vài trăm tỷ, bà lại chẳng có khái niệm gì.
Quả nhiên, bà cười tít mắt:
“Con đã chuẩn bị từ trước rồi à? Có phải nhận kết quả khám bệnh xong, con biết mình chẳng còn sống bao lâu nên mới tìm vợ mới cho Trần Việt?
Ôi, con đúng là con dâu tốt của mẹ…”
Tôi ngắt lời:
“Nhưng mà… cô ấy hơi lớn tuổi.”
Bà xua tay:
“Không sao, tuổi lớn mới biết thương người.
Con đã chọn rồi thì chắc chắn là người tốt với Trần Việt, cũng sẽ thương cháu nội, lại còn hiếu thuận với bố mẹ chồng như con.
Mẹ tin con!”
Dừng một chút, bà lại nói đầy hào hứng:
“Với lại, lớn tuổi thì sẽ ra đi trước Trần Việt.
Đến lúc đó tài sản của bà ấy không phải đều là của cháu nội sao?
Mẹ hiểu tấm lòng của con – vì cháu mà tính toán như thế là đúng!”
Tôi lắc đầu:
“Chỉ sợ Trần Việt không đồng ý.”
Mẹ chồng vỗ n.g.ự.c bảo đảm:
“Chuyện đó để mẹ lo! Con cứ yên tâm, mẹ sẽ thuyết phục nó.”
Tôi cười:
“Vậy con giao cho mẹ đấy.”
Đúng lúc ấy, Trần Việt về tới.
Tôi quay người vào phòng ngủ.
Anh đi theo, cúi đầu xin lỗi:
“Em à, đừng để tâm đến mấy lời mẹ nói…”
Tôi ngắt lời:
“Đừng vội xin lỗi với em, anh ra ngoài xem mẹ anh kìa – bà có chuyện muốn nói với anh đấy.”
—-----
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/me-muon-doi-con-dau-toi-doi-cho-chong-mot-nguoi-me-moi/3.html.]
Trần Việt bước vào bếp, không bao lâu sau đã nghe tiếng cãi nhau ầm ỹ.
Mẹ chồng tôi ra sức thuyết phục anh gặp cô gái nhà giàu kia.
Trần Việt gào lên:
“Mẹ kiểu gì vậy? Vừa ngu vừa xấu tính, không phân biệt được đúng sai!”
Mẹ chồng chửi lại:
“Thằng khốn! Dám mắng mẹ à?
Mẹ làm vậy là vì tốt cho mày, tốt cho cháu nội mày đấy…”
Trần Việt quát:
“Tốt cái gì mà tốt? Mẹ chỉ muốn phá nát gia đình con!
Trên đời này làm gì có loại mẹ nào như mẹ chứ?!”
—-------
Hai mẹ con chiến tranh lạnh mấy ngày liền.
Tôi tưởng chuyện đã kết thúc.
Ai ngờ hôm đó mẹ chồng lén hỏi tôi:
“Phượng à, cô gái giàu mà con nói, bao giờ con dẫn về cho mẹ xem mặt?”
Tôi hỏi lại:
“Trần Việt đồng ý rồi à?”
Mẹ chồng ra vẻ trưởng bối đầy quyền lực:
“Nó có đồng ý hay không, chuyện này mẹ quyết!”
Tôi gật đầu:
“Được thôi, mai là cuối tuần, con sẽ đưa cô ấy tới.
Mẹ nhớ bảo bố cũng về sớm, để cùng gặp mặt nhé.”
Bà gật đầu quả quyết:
“Tất nhiên rồi! Chỉ cần mẹ với ba con thấy vừa ý, Trần Việt không đồng ý cũng vô ích!”
Tôi quay đầu đi, lặng lẽ lật một cái tròng mắt.
Ngày mai, để xem bà ta kết thúc chuyện này kiểu gì.
—------
Hôm sau, tôi đưa con về gửi bên ngoại, rồi dẫn về một dì hơn năm mươi tuổi.
Mẹ chồng tôi thấy người đến vừa đẹp vừa ăn mặc sành điệu, lập tức cười hớn hở:
“Vương Phượng, đây là mẹ của cô gái đó hả? Ôi chao, thông gia, bà đến trước xem nhà cửa chúng tôi phải không? Mời vào, mời vào.”
Bà vừa đưa tay ra kéo, chị Dư đã gạt phắt ra:
“Thông gia cái gì? Tôi là gái chưa chồng, chẳng có con cái gì cả. Bà đang sỉ nhục ai đấy?”
Mẹ chồng ngớ người, quay sang tôi:
“Phượng, rốt cuộc bà ấy là ai vậy?”
Tôi giới thiệu:
“Đây là chị Dư, rất giỏi, là bà chủ bất động sản. Trong thành phố này nhiều khu nhà đều do chị ấy xây.”
Mẹ chồng kéo tôi ra một góc, thì thầm:
“Nhà giàu thì có thật đấy, nhưng tuổi bà ấy lớn quá rồi, chắc cũng xấp xỉ tao rồi còn gì?”
Tôi nói:
“Chị Dư nhỏ hơn mẹ hai tuổi, rất hợp với ba.”
Mẹ chồng chớp mắt liên tục:
“Cái gì cơ?”