Quả thật tôi cũng chẳng thấy bà nhảy nữa, còn ông Thái thì vẫn đi nhảy – chỉ có điều ôm eo là mấy bà khác.
Chị Dư hỏi tôi:
"em nghĩ bà ấy có hối hận không?"
Tôi nghĩ một lúc, rồi lắc đầu:
"Bà ấy vốn xem thường ba chồng em , còn ông Thái thì biết ngọt ngào.
Bà ấy thích người như vậy, dù có mệt thì cũng vui lòng."
Chị Dư gật đầu:
"Cũng đúng. Nhưng thật ra bà ấy thiệt thòi.
Lấy chồng lần hai mà toàn làm việc như giúp việc, thà đi làm osin còn có vài ngàn mỗi tháng."
Tôi nói:
"Đó là lựa chọn của bà ấy, chúng ta không can thiệp được."
—--------
Vài tháng sau.
Hôm đó, tôi vừa về nhà sau giờ làm thì Trần Việt gọi điện đến:
"Vợ ơi, bên nhà ông Thái gọi bảo mẹ anh ngất xỉu, anh phải đến viện xem sao."
Tôi nói:
"Được, anh đi đi."
Không lâu sau, anh lại gọi lại:
"Vợ à, em đoán đúng rồi. Mẹ anh bị ung thư dạ dày."
Tôi nhớ lại, dạo trước thấy mẹ chồng ăn ít, gầy đi, nên tôi đã bảo Trần Việt đưa đi khám.
Tôi nói:
"Anh nên đưa bà đi kiểm tra dạ dày, biết đâu là ung thư thì còn chữa sớm."
Trần Việt bảo:
"Không đến mức đó chứ?"
Tôi lắc đầu:
"Lỡ đâu? Anh phải biết, bệnh đó nếu không điều trị sớm sẽ ngày càng nặng, đến lúc quá muộn thì có thần tiên cũng không cứu được."
Trần Việt nhíu mày:
"Nếu thật sự nghiêm trọng, anh bán nhà cũng phải chữa."
Tôi liếc anh:
"Giai đoạn đầu không tốn nhiều tiền đến mức phải bán nhà."
Nhưng mẹ chồng lại nghe lén được đoạn hội thoại của chúng tôi, tưởng là tôi bị ung thư, rồi cấm Trần Việt chữa cho tôi.
Sau đó tôi và bà cãi nhau, xảy ra nhiều chuyện, bà ly hôn rồi chuyển sang sống với ông Thái, tôi cũng quên khuấy chuyện này.
Trần Việt thì trí nhớ còn kém hơn, cũng chẳng nhớ chuyện đưa mẹ đi khám.
Nhưng mới vài tháng, sao đã đến mức ngất xỉu?
Tôi hỏi:
"Có kết quả kiểm tra chưa?"
"Rồi, giai đoạn cuối."
Tôi khựng lại, an ủi anh:
"Giai đoạn cuối vẫn có thể chữa được, anh đừng lo."
Đêm đó, tôi mất ngủ.
Tôi nghĩ đến sau khi bà tỉnh lại sẽ là chuỗi ngày điều trị dài đằng đẵng.
Điều đó sẽ tạo áp lực lớn cho gia đình nhỏ của chúng tôi.
Dù mẹ chồng đã ly dị với bố chồng, nhưng bà vẫn là mẹ ruột của Trần Việt, anh không thể không lo.
Trong lòng tôi thực sự không muốn lo, vì bà căm ghét tôi như thế, tôi còn quản bà làm gì?
Nhưng Trần Việt mà không lo thì lại là bất hiếu, mà anh lo thì gánh nặng đè lên vai tôi.
—--
Hôm sau, Trần Việt gọi điện nói mẹ anh vẫn chưa tỉnh lại.
Tôi không khỏi thắc mắc:
– "Anh có muốn đưa mẹ anh đi kiểm tra toàn thân không?"
Anh đáp:
– "Kiểm tra rồi, không có vấn đề gì."
Tôi gọi cho chị Dư kể chuyện.
Chị nói:
– "Mẹ chồng em đang nằm ở Bệnh viện số Hai đúng không?"
Tôi đáp:
– "Đúng rồi."
Chị nói:
– "Con trai và con gái ông Thái đều là bác sĩ ở đó, có thể họ đã làm gì đó. Tốt nhất là đổi viện kiểm tra lại."
Tôi lập tức bảo Trần Việt.
Anh chuyển mẹ đến Bệnh viện Trung tâm thành phố. Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, phát hiện vấn đề.
Mẹ chồng đúng là bị ung thư dạ dày, nhưng chưa đến giai đoạn cuối, chỉ mới trung kỳ.
Điểm đáng ngờ nhất là dạ dày bà hoàn toàn trống rỗng, như thể nhiều ngày không ăn gì.
Ngoài ra, trên đầu bà có m.á.u tụ, vai còn có một dấu kim tiêm, nhưng trong hồ sơ của Bệnh viện số Hai không hề ghi nhận bà từng tiêm.
Trần Việt thấy quá nhiều điểm nghi ngờ nên đã báo cảnh sát.
Con gái ông Thái bị triệu tập đến đồn công an.
Cô ta nhanh chóng thừa nhận: cô ta đã tiêm thuốc vào người mẹ chồng tôi, khiến bà không thể tỉnh lại, vài hôm sau sẽ c.h.ế.t dần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/me-muon-doi-con-dau-toi-doi-cho-chong-mot-nguoi-me-moi/10-het.html.]
Lý do cô ta đưa ra là sợ bà chữa mãi không khỏi, trở thành gánh nặng cho gia đình.
Nhưng cảnh sát phát hiện, mẹ chồng tôi và ông Thái dù tổ chức hôn lễ nhưng không đăng ký kết hôn.
Gia đình ông Thái hoàn toàn có thể bỏ mặc bà ở bệnh viện, con trai bà – Trần Việt – đương nhiên sẽ chăm sóc.
Nên rõ ràng cô ta nói dối.
Con gái ông Thái không chịu nổi áp lực, khai toàn bộ sự thật.
Hóa ra, anh em nhà ông Thái có thế lực trong bệnh viện, đã làm nhiều việc phi pháp:
nhận hối lộ, ăn tiền phong bì, lạm dụng điều trị, thuốc nội tính tiền thuốc ngoại...
Họ thường nói chuyện về việc kiếm tiền phi pháp ngay tại nhà.
Ban đầu còn đề phòng mẹ chồng tôi, nhưng sau thấy bà ngốc nghếch, không hiểu thuật ngữ y học, nên dần mất cảnh giác, vừa đánh mạt chược vừa tán gẫu.
—--------
Nhưng họ đánh giá thấp mức độ ham tiền của mẹ chồng tôi.
Bà cưới ông Thái vì nghĩ nhà ông có tiền, tưởng mình lấy chồng giàu, sẽ sống cuộc đời quý bà.
Nhưng chịu đựng vài tháng, không thấy tiền đâu, lại thành giúp việc không lương cho cả nhà.
Bà mệt mỏi rã rời.
Ông Thái thì ngày nào cũng rong chơi bên ngoài.
Tối về, ông ta tặng bà một bông hoa, nói vài lời ngọt ngào, bà lại tưởng là tình yêu.
Dù vậy, thời gian dài rồi cũng sinh bất mãn.
Bà ôm hy vọng đẹp đẽ, cho rằng rời bỏ ông chồng nghèo là sẽ đổi đời.
Ai ngờ hiện thực vả thẳng mặt.
Nhưng bà không dám quay lại xin tái hôn với bố chồng – như vậy chẳng phải tự vả vào mặt mình sao?
Mẹ chồng tôi không chỉ không thể rời khỏi nhà họ Thái, mà còn không dám nói xấu họ, ra ngoài cứ khoe sống như bà hoàng để người ta ghen tị.
Nhưng tiền thì vẫn không có.
Nghe anh em nhà Thái bàn chuyện tiền bạc hàng ngày, bà bắt đầu ghi nhớ vài chi tiết, tưởng mình nắm được bí mật rồi.
Bà yêu cầu ông Thái sang tên căn nhà cho mình, và thêm 500.000 tệ tiền tiết kiệm, nếu không sẽ tố giác hành vi phạm pháp của con ông.
Ông Thái nổi giận, túm tóc bà đập vào tường.
Đó là lý do đầu bà tụ máu.
Bị đánh đau và sợ hãi, bà quỳ xuống xin tha, hứa sẽ không tái phạm.
Thật ra bà cũng ngu ngốc – nghĩ chỉ cần nói một câu là dọa được người ta sao?
Anh em nhà Thái biết chuyện bị lộ, không thể tha, cũng không dám g.i.ế.c bà công khai.
Họ nhốt bà lại, nhiều ngày không cho ăn, thu điện thoại, không cho bà cầu cứu.
Dạ dày vốn đã yếu, cuối cùng bà ngất vì đói.
—------
Con gái ông Thái đưa bà đến Bệnh viện số Hai, tiêm một mũi, rồi mới gọi Trần Việt tới.
Cô ta nói mẹ anh bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, rất nghiêm trọng, bảo anh chuẩn bị tinh thần.
Cô ta tưởng kế hoạch hoàn hảo, không ngờ Trần Việt lại chuyển mẹ tới Bệnh viện Trung tâm ngay trong đêm.
Chân tướng bị lật tẩy, anh em nhà Thái bị bắt.
Ông Thái cũng bị bắt vì hành vi bạo lực.
Mẹ chồng tôi do trúng thuốc quá nặng, cuối cùng không tỉnh lại, nằm vài ngày ở ICU rồi qua đời.
Trần Việt kiện dân sự, được bồi thường một khoản tiền.
Anh dùng tiền đó mua một căn hộ nhỏ cho bố chuyển đến ở.
Đứng trước mộ mẹ, Trần Việt nói:
"Cả đời mẹ không hài lòng, chê ba không có bản lĩnh, chê con không hiếu thảo, chê em không phải con dâu nhà giàu.
Mẹ nghĩ mẹ luôn nhẫn nhịn ba, nhưng không nghĩ ba cũng đang nhẫn nhịn mẹ.
Người không hoàn hảo, mẹ chê người khác, nhưng lại không nhìn lại bản thân."
Tôi gật đầu:
"Đúng vậy, người không biết thỏa mãn, gả cho ai cũng thấy không hạnh phúc."
Một lúc sau, anh lại hỏi:
"Em nghĩ, mẹ có hối hận không?"
Tôi đáp:
"Bị nhốt, bị bỏ đói… chắc cũng từng hối hận. Nhưng nếu sống lại, chưa chắc đã thay đổi."
Anh nói:
"Tính mẹ là vậy, sống khổ mình, bắt người khác khổ theo."
Tôi định nói:
"Giờ thì nhẹ gánh rồi."
Nhưng lại không thể mở miệng.
Dù gì đó cũng là mẹ ruột anh, anh vẫn còn tình cảm.
Người đã khuất rồi, thì thôi vậy.
Chúng tôi quay người rời đi.
Cha chồng dắt tay con trai đứng cạnh xe, nhìn chúng tôi từ xa.
Ánh hoàng hôn nhẹ nhàng, ấm áp.
(Hết truyện)