MẸ MUỐN ĐỔI CON DÂU, TÔI ĐỔI CHO CHỒNG MỘT NGƯỜI MẸ MỚI
1
Mẹ chồng tưởng tôi mắc bệnh nan y, nói rằng không cần chữa trị nữa, bảo chồng tôi nên lấy vợ khác.
Tôi tán thành:
“Để con giới thiệu cho anh ấy một tiểu thư nhà giàu.”
Mẹ chồng khen không ngớt:
“Con dâu đúng là biết điều.”
Vài hôm sau, tôi dắt về nhà một cô dì hơn 50 tuổi, giới thiệu với bố chồng:
“Bố à, đây là người mới mà con tìm cho bố — bà xã mới của bố đấy.”
Mẹ chồng há hốc mồm.
—------------
Tôi tan làm sớm, vừa về đến nhà đã nghe mẹ chồng đang líu ríu trong bếp.
“Cái bệnh của Vương Phượng thì khỏi cần chữa, để tiền đó mà cưới đứa khác, còn trẻ, còn tươi…”
Bà nghĩ mình hạ giọng rất nhỏ.
Nhưng giọng bà vốn đã to sẵn, tôi vẫn nghe rõ mồn một.
Chồng tôi – Trần Việt – quát lên:
“Mẹ nói bậy cái gì đấy?”
Mẹ chồng tôi chẳng chịu kém:
“Mẹ nói là vì con! Đổ tiền vào viện thì có ích gì?
Con đã ở bên nó mấy năm rồi, giờ nó c.h.ế.t thì vừa hay con đổi khẩu vị.
Dù sao con trai con còn nhỏ, mẹ kế nuôi vài năm là nó quên mẹ ruột ngay ấy mà.
Nhưng phải nhớ kỹ, sau này không được dẫn nó đi viếng mộ mẹ ruột nhé, không mẹ kế nó lại ghen!”
Trần Việt giận dữ:
“Mẹ đừng nói linh tinh, Vương Phượng có bệnh gì đâu!”
Mẹ chồng bĩu môi:
“Mẹ nghe hết cả rồi tối qua.
Nó nói là mắc phải bệnh nan y, nếu không chữa kịp thời thì thần tiên cũng bó tay.
Đấy chẳng phải bệnh vô phương cứu chữa à?
Con còn định bán nhà để chữa trị? Thật dại!
Có chữa được đi nữa thì cũng thành cái máy uống thuốc, không đi làm được, không kiếm tiền, còn phải chăm nom sáng tối.
Dài vài năm nữa, rồi cũng chết.
Khi ấy, nhà mất, tiền sạch, con thân tàn ma dại.
Còn ai muốn lấy con nữa?
Con ôm con nhỏ, trên có mẹ già, dưới có con thơ, đời coi như xong.”
Trần Việt nổi đóa:
“Mẹ sao lại không mong con và Phượng sống tốt với nhau? Cô ấy có lỗi gì với mẹ, mà mẹ lại nguyền rủa như vậy?”
Giọng mẹ chồng càng cao:
“Cô ta có gì mà tốt với tôi?
Cô ta đã mua nhà, mua xe cho tôi chưa?
Nhìn bà Vương dưới tầng xem, cái nhà đó là con dâu bà ấy mua đấy!
Cùng làm mẹ chồng cả, sao số tôi lại khổ thế này?”
Tôi bỗng thấy lòng mình dâng đầy dấu hỏi.
Ra là… bà bất mãn với tôi chỉ vì tôi không mua nhà, mua xe cho bà ấy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/me-muon-doi-con-dau-toi-doi-cho-chong-mot-nguoi-me-moi/1.html.]
Bà vẫn chưa dừng:
“Hồi con muốn cưới nó, mẹ đã phản đối rồi.
Nhà nó chỉ có mỗi mình nó, không có anh chị em, chẳng giúp được gì cho con.
Tiền nó kiếm cũng không nhiều, cái nhà này còn bắt con góp tiền mua.
Nhưng nghĩ cũng hay, giờ mà nó c.h.ế.t thì căn nhà này sẽ là của con.
Con có nhà, có xe, đến lúc đó bao nhiêu cô gái xếp hàng đợi lấy con.
Con cứ lựa kỹ vào, cưới đứa nào nhà có điều kiện ấy.
Sau này mẹ con mình mới được nhờ!”
Trần Việt càng giận:
“Mẹ có biết mẹ đang nói gì không? Nhà mình có điều kiện gì mà mẹ coi thường Vương Phượng?
Mẹ có lý do gì mà chê bai cô ấy?”
Mẹ chồng cười khẩy:
“Nhà mình thì sao? Con là sinh viên đại học đấy, nó lấy được con là phúc ba đời rồi!”
Trần Việt phản bác:
“Vương Phượng cũng là cử nhân đấy. Là con trèo cao mới đúng!”
Mẹ chồng cười nhạt:
“Ối giời, đàn bà học nhiều thì vô đức thôi! Chỉ có con trai mẹ, học đại học mới là đáng giá!”
Trần Việt tức đến mức nghẹn lời:
“Mẹ im đi cho con nhờ. Giờ sinh viên đại học đầy ra, chỉ có mẹ mới nghĩ con là của hiếm!
Mẹ cẩn thận đấy, Phượng mà nghe được thì mẹ khỏi ở đây luôn!”
Mẹ chồng đầy khí thế:
“Nó dám? Nó phản rồi! Mẹ là mẹ con, ở trong nhà con thì sao?
Con nghe mẹ, giữ lấy tiền, đừng có bán nhà gì hết…”
Lúc này tôi đã đến cửa bếp, thấy mẹ chồng đang gọi video với Trần Việt.
Tôi vỗ tay rồi lên tiếng:
“Mẹ nói đúng đấy, Trần Việt à, anh phải biết nghĩ cho bản thân, càng phải nghĩ cho con.
Tiền với nhà, anh nhất định phải giữ thật chặt.”
Mẹ chồng không ngờ tôi đã nghe hết.
Bà luống cuống tắt video, mặt lúng túng thấy rõ.
—-------
Nhưng khi thấy tôi tỏ vẻ “đồng tình”, bà lại mừng rỡ:
“Phượng à, mẹ không nhìn lầm con đâu, đúng là con dâu hiểu chuyện!
Mẹ cũng không muốn vậy đâu, nhưng phúc phận mẹ con ta ngắn ngủi…
Con đang khỏe mạnh, sao lại mắc phải cái bệnh quái quỷ ấy? Hu hu…”
Bà lấy tay áo lau nước mắt.
Tôi lạnh lùng nhìn bà diễn sâu.
Kết hôn năm năm, quan hệ tôi với mẹ chồng không đến mức mẹ con tình thâm, nhưng cũng không tệ.
Tôi tự thấy mình đã đối xử rất tốt với bà.
Lúc chưa sống chung, bà chỉ cần ho, cảm mạo, tôi cũng hỏi han, còn gửi tiền cho bà đi khám.
Sau này họ lên thành phố, tôi càng chăm lo chu đáo.
Không ngờ, bà lại mưu tính chuyện cưới vợ mới cho chồng tôi!