Thời gian chậm chạp trôi đi, mang theo những thay đổi không mấy tích cực. Sức khỏe tinh thần của mẹ kế tôi vẫn là một dấu hỏi lớn. Bà được chuyển sang điều trị ngoại trú tại một phòng khám tâm lý, nhưng những cơn ác mộng và nỗi ám ảnh vẫn đeo bám dai dẳng. Bà trở nên lầm lì, ít nói, gần như không còn hứng thú với bất cứ điều gì, kể cả việc soi mói hay chê bai như trước kia. Chiếc điện thoại từng là vật bất ly thân, là công cụ để bà "hành nghề", giờ đây bị vứt xó trong một góc tủ, phủ một lớp bụi mỏng. Thỉnh thoảng, tôi thấy bà ngồi bất động hàng giờ liền, mắt nhìn vô định ra khoảng không, như một pho tượng sống không cảm xúc.
Bố tôi gồng gánh mọi việc. Ông vừa phải lo thuốc thang, đưa đón mẹ kế đi khám bệnh, vừa phải đối mặt với những lời dị nghị từ bên ngoài. Công việc ở cơ quan của ông cũng bị ảnh hưởng ít nhiều. Có lẽ, áp lực quá lớn khiến ông trở nên cáu bẳn hơn, những tiếng thở dài cũng nhiều hơn. Những bữa cơm gia đình trở nên nặng nề, im lặng đến đáng sợ. Tôi cố gắng phụ giúp việc nhà nhiều nhất có thể, chỉ mong san sẻ bớt gánh nặng cho bố.
Trong khi đó, vụ việc của Bếp Nhà An vẫn chưa có hồi kết. Thành Trung và một vài người quá khích trong đám đông hôm đó đã bị khởi tố. Ông Ba Hưng, dù không trực tiếp tham gia hành hung, cũng bị liên đới trách nhiệm vì đã không kiểm soát được tình hình, để xảy ra xô xát nghiêm trọng tại quán của mình. Quán phở gia truyền vẫn đóng cửa im lìm, cánh cửa gỗ im ỉm như một vết thương chưa lành. Nghe đâu, gia đình ông Ba Hưng cũng đang rất chật vật, phải vay mượn khắp nơi để lo liệu chi phí kiện tụng.
Một buổi chiều, khi tôi đi học về, thấy bố đang ngồi thất thần ở phòng khách, tay cầm một tờ giấy trông giống như giấy triệu tập của tòa án. Gương mặt ông lộ rõ vẻ mệt mỏi và lo âu.
"Có chuyện gì vậy bố?" Tôi dè dặt hỏi.
Bố ngẩng lên, nhìn tôi bằng ánh mắt nặng trĩu. "Tòa gọi… mẹ con với tư cách là người bị hại, còn bố là người có quyền lợi, nghĩa vụ liên quan." Ông thở hắt ra. "Họ muốn lấy thêm lời khai, chuẩn bị cho phiên tòa xét xử sắp tới."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/me-ke-review/8.html.]
Phiên tòa. Hai từ đó như một nhát búa giáng xuống. Vậy là mọi chuyện không thể giải quyết trong im lặng. Sẽ có một cuộc đối mặt công khai, nơi những tổn thương, những sai lầm sẽ lại được phơi bày trước bàn dân thiên hạ. Tôi không biết mẹ kế tôi có đủ sức khỏe tinh thần để đối mặt với chuyện đó hay không.
Những ngày sau đó, không khí trong nhà càng thêm căng thẳng. Bố tôi thường xuyên phải đưa mẹ kế đến gặp luật sư để chuẩn bị cho phiên tòa. Những cuộc nói chuyện giữa họ thường kết thúc bằng sự im lặng hoặc những tiếng thở dài. Mẹ kế tôi dường như thu mình lại hơn nữa. Bà trở nên sợ hãi khi phải tiếp xúc với người lạ, thậm chí là cả những người quen biết.
Một hôm, luật sư của chúng tôi đến nhà để trao đổi thêm về vụ việc. Trong lúc bố và luật sư nói chuyện, mẹ kế tôi ngồi co ro trên ghế sofa, hai tay ôm chặt lấy đầu gối, ánh mắt hoảng loạn. Khi vị luật sư cố gắng hỏi bà một vài câu liên quan đến diễn biến hôm xảy ra vụ việc, bà đột nhiên bật khóc nức nở, rồi hét lên: "Tôi không muốn nhớ lại! Đừng bắt tôi nhớ lại nữa! Bọn họ là ác quỷ! Ác quỷ!"
Bố tôi vội vàng ôm lấy bà, cố gắng dỗ dành. Vị luật sư tỏ ra ái ngại, khẽ lắc đầu. "Tình trạng của chị nhà thế này, e là sẽ rất khó khăn khi ra tòa."
Sau khi vị luật sư rời đi, bố tôi ngồi lặng hồi lâu. Rồi ông quay sang nhìn tôi, giọng khàn khàn: "My này, bố nghĩ… hay là mình xin rút đơn kiện đi con."
Tôi ngạc nhiên. "Rút đơn kiện ạ? Nhưng… tại sao?"