Tôi không nói gì, lẳng lặng đứng dậy, định bụng vào phòng. "Khoan đã," bà gọi giật lại. "Lát nữa tao đăng video này lên, nhớ vào like với share đấy. Kêu cả mấy đứa bạn mày vào mà bình luận nhiệt tình vào."
"Bạn con không hứng thú với mấy cái này đâu ạ." Tôi lí nhí.
Bà lườm tôi một cái sắc lẻm. "Không hứng thú cũng phải làm. Nuôi ăn học không phải để ngồi không đâu." Cái giọng chì chiết quen thuộc. Tôi biết, nếu tôi không làm, hoặc làm không đủ "nhiệt tình", thì bữa cơm tối nay của tôi sẽ lại chan đầy nước mắt, hoặc tệ hơn là bị bỏ đói. Bố tôi, dù có ở nhà, cũng sẽ chỉ im lặng, hoặc khuyên tôi "nghe lời mẹ cho yên cửa yên nhà".
"Mai tao sẽ đi 'thăm' cái quán Bếp Nhà An. Nghe đồn thổi ghê lắm, phở gia truyền mấy đời, khách khứa nườm nượp. Để xem có ra cái gì không, hay cũng chỉ là một lũ thùng rỗng kêu to." Bà nói, giọng đầy vẻ thách thức, mắt sáng lên một cách kỳ lạ. Tôi biết cái nhìn đó. Đó là khi bà tìm thấy một "con mồi" mới, một đối tượng tiềm năng để chà đạp.
Bếp Nhà An. Tôi có nghe qua về quán này. Một quán phở nhỏ, lâu đời, được nhiều người lớn tuổi và cả giới trẻ yêu thích vì hương vị truyền thống và sự tận tâm của ông chủ quán. Tôi có linh cảm không lành. Chạm vào những thứ được nhiều người yêu mến và trân trọng, thường không có kết cục tốt đẹp.
Nhưng mẹ kế tôi nào có quan tâm. Với bà, càng nhiều tranh cãi, càng nhiều gạch đá, thì kênh của bà càng nổi, càng có nhiều người biết đến. Bà sống bằng những lời chê bai, và có lẽ, bà cũng không biết cách nào khác để tồn tại trong cái thế giới ảo đầy rẫy thị phi này nữa. Tôi chỉ là một đứa con riêng, một người ngoài cuộc bất đắc dĩ trong vở kịch của bà, lặng lẽ chứng kiến và chờ đợi một điều gì đó, có thể là một sự thay đổi, hoặc một sự sụp đổ. Mà có lẽ, cái sau dễ xảy ra hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/me-ke-review/2.html.]
Sáng hôm sau, không khí trong nhà căng như dây đàn từ lúc mặt trời còn chưa kịp ló dạng hẳn. Mẹ kế tôi dậy sớm hơn thường lệ, lạch cạch chuẩn bị "đồ nghề". Không phải xoong nồi chảo đĩa để nấu một bữa sáng cho gia đình, mà là máy ảnh, điện thoại đời mới nhất, sạc dự phòng, micro cài áo loại nhỏ, và cả một cây gậy selfie trông khá chuyên nghiệp. Bà lượn qua lượn lại trong phòng khách, miệng lẩm nhẩm gì đó, thỉnh thoảng lại liếc xéo về phía tôi đang cố nuốt cho xong miếng bánh mì khô khốc.
"Ái My, ăn xong thì thay bộ đồ nào tươm tất một chút. Đi cùng tao." Giọng bà ra lệnh, không cho phép một lời từ chối.
Tôi khựng lại, miếng bánh mì nghẹn ứ nơi cổ họng. "Lại đi ạ? Nhưng hôm nay con có bài kiểm tra…"
"Kiểm tra thì kệ mày. Đi một lát rồi về. Hay mày muốn ở nhà một mình với đống bài vở đó?" Bà nhướn mày, cái giọng đầy vẻ hăm dọa. Tôi biết thừa ý bà. Ở nhà một mình có nghĩa là không ai kiểm soát, và bà sẽ không vui vì điều đó. Hơn nữa, bà cần một "phụ tá bất đắc dĩ" để xách đồ, để giữ máy quay phụ, hoặc đơn giản là để có người nghe bà ca cẩm trên đường đi.
Bố tôi từ trong phòng ngủ bước ra, ngáp một cái dài. Ông nhìn thấy "trang bị" của mẹ kế tôi, rồi lại nhìn tôi, ánh mắt có chút ái ngại nhưng rồi cũng nhanh chóng lảng đi. "Thôi, con đi với mẹ một lát cũng được. Bài kiểm tra có thể ôn sau mà." Ông nói với tôi, nhưng tôi biết đó là lời nói để xoa dịu mẹ kế tôi nhiều hơn. Trong nhà này, sự yên bình, dù là giả tạo, luôn được ưu tiên hàng đầu.
Cuối cùng, tôi cũng phải khoác lên người bộ quần áo mà mẹ kế tôi cho là "coi được", dù tôi thấy nó thật gò bó và không thoải mái chút nào. Chiếc taxi dừng xịch trước một con hẻm nhỏ trên đường Trần Hưng Đạo. Bếp Nhà An nằm sâu trong hẻm, không biển hiệu hào nhoáng, chỉ có một tấm biển gỗ đơn sơ khắc tay mấy chữ đã sờn màu theo thời gian. Trái ngược với vẻ ngoài khiêm tốn, khách ra vào khá đông dù mới chỉ gần trưa. Mùi nước dùng phở thơm lừng, quyện với mùi hành lá, mùi rau thơm, lan tỏa khắp con hẻm, khiến cái bụng đang réo của tôi càng thêm cồn cào.