MẸ KẾ REVIEW
1
Cái mùi dầu mỡ khen khét và tiếng lèo xèo trên chảo chưa bao giờ là thứ tôi mong đợi vào mỗi buổi chiều. Nhất là khi nó đi kèm với giọng nói cao vút, đầy vẻ miệt thị của mẹ kế tôi. Bà ấy lại đang "sáng tạo nội dung". Tôi hay gọi đùa trong bụng cái công việc của bà là thế, dù thực chất, nó chỉ đơn thuần là tìm ra mọi khuyết điểm, dù là nhỏ nhặt nhất, của bất kỳ món ăn nào lọt vào ống kính điện thoại của bà.
"Trời đất ơi, nhìn cái màu này đi! Vàng úa chứ có phải vàng rộm đâu? Đầu bếp kiểu gì mà chiên miếng chả còn không nên hồn?"
Tôi ngồi ở bàn học, cố gắng nhét hai cái tai nghe vào sâu hơn, hy vọng thứ nhạc xập xình có thể át đi cái giọng chói tai ấy. Vô ích. Giọng bà như một thứ mũi khoan, xuyên qua mọi lớp cách âm, găm thẳng vào màng nhĩ tôi. Bố tôi thì đã sớm tìm cớ chuồn ra ngoài ban công hút thuốc từ khi bà bắt đầu bày biện "hiện trường" – tức là cái bàn ăn trong bếp, giờ đây la liệt nào đĩa, nào bát, nào đèn chiếu sáng mini và cái điện thoại cắm trên tripod.
Mẹ kế tôi, người đàn bà mà bố tôi cưới về sau khi mẹ tôi mất được vài năm, là một reviewer đồ ăn. Nghe thì có vẻ sang chảnh, có vẻ sành điệu. Nhưng không, bà không thuộc tuýp người nâng niu từng hương vị, phân tích từng tầng gia vị một cách tinh tế. Bà là cơn ác mộng của các hàng quán. Kênh của bà có lượng theo dõi không hề nhỏ, chủ yếu vì người ta tò mò muốn xem hôm nay bà sẽ "bóc phốt" quán nào, sẽ dùng những từ ngữ cay nghiệt nào để dìm hàng một món ăn vốn dĩ được nhiều người khen ngợi. "Nữ hoàng chê bai" – đó là biệt danh mà cộng đồng mạng đặt cho bà, và lạ lùng thay, bà có vẻ tự hào về nó.
Tôi lén nhìn qua vai. Trên màn hình điện thoại, miếng chả cá Lã Vọng trông cũng không đến nỗi tệ. Nhưng qua lời lẽ của bà, nó bỗng trở thành một thứ đồ ăn bỏ đi, một sự sỉ nhục đối với ẩm thực Hà thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/me-ke-review/1.html.]
"Riềng mẻ thì chẳng thấy mùi đâu, toàn một vị tanh lòm của cá. Mà cá này chắc cũng chẳng phải cá lăng tươi, chắc lại hàng đông lạnh bày bán đầy chợ. Thất vọng! Thất vọng tràn trề!" Bà vừa nói, vừa lắc đầu ngán ngẩm, biểu cảm trên gương mặt thay đổi liên tục như diễn viên kịch, từ khinh bỉ, chán chường đến phẫn nộ nhẹ.
Tôi thở dài, gập quyển sách lại. Chẳng thể nào tập trung nổi. Bố tôi từng nói, trước kia bà cũng từng đam mê nấu ăn, từng mở một quán nhỏ. Nhưng rồi thất bại. Có lẽ chính thất bại đó đã biến bà thành con người như bây giờ, cay nghiệt và thích hạ bệ người khác để tìm thấy chút quyền lực ảo trên mạng. Tôi không biết, và cũng không muốn đào sâu. Cuộc sống chung một mái nhà với bà đã đủ ngột ngạt lắm rồi.
Thi thoảng, bà cũng bắt tôi đi cùng trong những "phi vụ review" của mình. Đó là những trải nghiệm kinh khủng. Bà sẽ vênh váo bước vào quán, săm soi từng góc, nhăn mặt với từng cử chỉ của nhân viên phục vụ. Rồi khi món ăn được dọn ra, bà sẽ dùng chiếc điện thoại lia một vòng, sau đó bắt đầu "hành nghề". Có lần, tôi nhớ bà đã khiến một cô bé phục vụ bàn bật khóc nức nở ngay tại quán chỉ vì cô bé lỡ làm đổ vài giọt nước tương ra đĩa của bà. "Làm ăn thế này thì dẹp tiệm sớm đi cho người ta nhờ!" – bà đã gào lên như vậy giữa quán đông người. Tôi chỉ muốn độn thổ.
Xong màn chê bai chả cá, bà chuyển sang món bún. "Nước dùng thì nhờ nhờ, chẳng có vị ngọt thanh của xương hầm gì cả. Toàn mì chính! Ăn xong chắc khát nước cả ngày. Còn sợi bún thì sao? Bở tơi, gắp lên đã nát. Chán không buồn nói!"
Tiếng "cạch" một cái, bà tắt máy quay, tháo điện thoại khỏi tripod. Vẻ mặt cau có, khó chịu vẫn còn nguyên. Bà nhìn đống đồ ăn trên bàn, rồi bĩu môi: "Đồ bỏ đi! Mày có ăn thì ăn, không thì đổ cho chó."