Tôi thấy Thành Trung, mặt vẫn còn hằm hằm, nhưng khi thấy mẹ kế tôi ngã sõng soài trên sàn, khóc lóc thảm thiết, ánh mắt anh ta có chút chùng xuống. Có lẽ chút lý trí cuối cùng đã níu anh ta lại.
Nhưng đám đông thì không. Họ như những con thiêu thân lao vào ngọn lửa giận dữ. Tôi nghe thấy những tiếng chửi rủa tục tĩu, những tiếng bình phẩm ác ý. "Cho nó chừa cái thói bố láo đi!" "Đồ đàn bà độc mồm độc miệng!"
Rồi một cảnh tượng kinh hoàng diễn ra trước mắt tôi. Một người đàn ông nào đó, tôi không rõ mặt, đã hất cả bát nước chấm còn thừa trên bàn vào người mẹ kế tôi. Nước mắm, ớt, tỏi… văng tung tóe lên quần áo, lên tóc tai bà. Bà ta rú lên một tiếng đầy đau đớn và tủi nhục.
"Không… đừng…" Bà cố gắng bò lết, tìm cách thoát khỏi đám đông. Nhưng họ vây chặt lấy bà.
Tôi không dám nhìn nữa. Tôi nhắm chặt mắt lại, hai tai ù đi vì những âm thanh hỗn loạn. Nước mắt tôi bắt đầu trào ra, không phải vì thương xót mẹ kế, mà vì sợ hãi, vì bất lực, vì cảm thấy ghê tởm trước sự hung hãn của con người. Đây không còn là một cuộc tranh cãi về đồ ăn nữa, đây là một cuộc tấn công, một sự trả thù tàn bạo.
Khi tôi hé mắt nhìn lại, đám đông đã bắt đầu tản ra một chút, có lẽ vì tiếng còi xe cảnh sát từ xa vọng lại. Mẹ kế tôi nằm co quắp dưới sàn, người bê bết những thứ dơ bẩn, tóc tai rũ rượi, quần áo xộc xệch. Bà không còn la hét nữa, chỉ còn những tiếng nấc nghẹn ngào, đứt quãng. Gương mặt xinh đẹp thường ngày giờ đây biến dạng vì sợ hãi và nước mắt. Trông bà ta thật thảm hại.
Ông Ba Hưng đứng c.h.ế.t lặng, gương mặt già nua hằn sâu những nếp nhăn của sự đau khổ và bất lực. Thành Trung đứng cạnh cha, cúi gằm mặt, hai bàn tay vẫn nắm chặt, nhưng bờ vai đã chùng xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/me-ke-review/5.html.]
Tôi không biết phải làm gì. Một phần trong tôi cảm thấy hả hê khi thấy người đàn bà cay nghiệt ấy phải trả giá. Nhưng một phần khác, nhỏ bé hơn, lại dấy lên một chút thương cảm mơ hồ. Không ai đáng bị đối xử như vậy, dù họ có tồi tệ đến mức nào.
Tiếng còi xe cảnh sát ngày một gần. Bi kịch ngày hôm nay có lẽ vẫn chưa dừng lại ở đây. Và tôi biết, cuộc sống của tôi, của mẹ kế tôi, và của cả những người ở Bếp Nhà An, sẽ không bao giờ còn như trước nữa. Cái vị đắng của sự trả thù, nó còn tệ hơn bất kỳ lời chê bai nào.
Tiếng còi hụ inh ỏi xé tan bầu không khí đặc quánh trong con hẻm nhỏ. Hai chiếc xe cảnh sát đỗ xịch ngay trước cửa Bếp Nhà An, đèn ưu tiên nhấp nháy liên tục, hắt những vệt sáng lạnh lẽo lên gương mặt thất thần của những người còn sót lại trong quán. Đám đông hiếu kỳ bên ngoài bắt đầu xúm lại, chỉ trỏ, bàn tán. Vài người còn giơ điện thoại lên quay phim, chụp ảnh, như thể đây là một cảnh trong một bộ phim giật gân nào đó, chứ không phải một bi kịch vừa thực sự diễn ra.
Mẹ kế tôi vẫn nằm sõng soài trên sàn, run rẩy. Khi mấy anh cảnh sát bước vào, bà ta như nhìn thấy phao cứu sinh, cố gắng gượng dậy, giọng khản đặc: "Bắt… bắt hết bọn chúng lại! Chúng nó… chúng nó đánh tôi… chúng nó hành hạ tôi!" Khuôn mặt lem luốc nước mắt và những thứ dơ bẩn trông càng thêm thảm hại dưới ánh đèn vàng vọt của quán.
Ông Ba Hưng và Thành Trung được yêu cầu giữ nguyên hiện trường. Gương mặt ông Ba Hưng xám ngoét, đôi mắt trũng sâu đầy vẻ mệt mỏi và cam chịu. Thành Trung thì vẫn giữ vẻ lầm lì, nhưng sự hung hãn ban đầu đã tan biến, thay vào đó là một chút gì đó giống như sự ân hận muộn màng, hoặc có lẽ là sự nhận thức về hậu quả nghiêm trọng của hành động bột phát.
Các nhân viên cảnh sát bắt đầu lấy lời khai của những người có mặt. Không gian quán ăn vốn ồn ào náo nhiệt giờ đây chỉ còn lại tiếng bút sột soạt ghi chép và những câu hỏi đáp rời rạc. Tôi cũng bị gọi ra để trình bày lại sự việc với tư cách là người chứng kiến. Tôi cố gắng kể lại một cách khách quan nhất những gì đã xảy ra, từ lúc mẹ kế tôi bắt đầu review, những lời lẽ của bà, cho đến khi cuộc xô xát bùng nổ. Giọng tôi run run, thỉnh thoảng lại ngập ngừng, cố gắng nén lại cảm xúc hỗn độn đang cuộn trào trong lòng.
Khi được hỏi về hành vi của đám đông, đặc biệt là hành động nhét thứ ô uế vào miệng mẹ kế tôi – một chi tiết mà tôi chỉ dám hình dung chứ không dám nhìn thẳng – tôi cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại. Làm sao có thể mô tả một hành động man rợ và hạ thấp nhân phẩm đến như vậy bằng lời? Dù tôi không hề ưa mẹ kế, thậm chí căm ghét những gì bà ta làm, nhưng cảnh tượng đó vẫn ám ảnh tôi, gây ra một sự ghê tởm khó tả.