MẸ KẾ REVIEW

7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bố tôi gầy rộc đi trông thấy. Ông phải chạy đi chạy lại giữa bệnh viện chăm sóc vợ và đồn công an để theo dõi diễn biến vụ việc. Gánh nặng tài chính cũng bắt đầu đè lên vai ông khi các chi phí y tế của mẹ kế ngày một tăng. Thỉnh thoảng, tôi bắt gặp ông ngồi thừ người, tay ôm mặt, tiếng thở dài não nề. Tôi muốn nói điều gì đó để an ủi, nhưng mọi lời nói dường như trở nên sáo rỗng và vô nghĩa trước thực tại phũ phàng này.

 

Về phía Bếp Nhà An, quán vẫn bị niêm phong. Ông Ba Hưng và Thành Trung sau vài ngày bị tạm giữ để điều tra cũng đã được tại ngoại, nhưng vẫn phải đối mặt với nguy cơ bị truy tố về tội "Gây rối trật tự công cộng" và "Cố ý gây thương tích" hoặc "Làm nhục người khác". Danh tiếng của quán ăn gia truyền bao năm gây dựng cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Dù có nhiều người lên tiếng bênh vực, cho rằng hành động của Thành Trung và đám đông là do bị kích động quá mức, nhưng không thể phủ nhận rằng bạo lực vẫn là bạo lực.

 

Câu chuyện của mẹ kế tôi và Bếp Nhà An trở thành một đề tài nóng hổi trên khắp các mặt báo và diễn đàn mạng. Những cuộc tranh luận nảy lửa vẫn tiếp diễn. Có những kẻ cực đoan hả hê trước tình cảnh của mẹ kế tôi, cho rằng đó là "quả báo nhãn tiền" cho những lời lẽ cay nghiệt mà bà đã gieo rắc. Họ tung hê những đoạn clip quay lén cảnh bà bị hành hung, kèm theo những bình luận ác ý, vô cảm. "Cho chừa cái thói đi bóc phốt dạo!" "Đáng đời con mụ reviewer mất dạy!" "Đúng là nghiệp quật không trượt phát nào!"

 

Nhưng cũng có không ít người, dù không đồng tình với cách review của mẹ kế tôi, vẫn lên án hành vi bạo lực của đám đông. Họ cho rằng không thể dùng một cái sai này để biện minh cho một cái sai khác, lớn hơn. "Review có thể tệ, nhưng đánh người, làm nhục người khác là phạm pháp." "Văn hóa tranh luận ở đâu khi người ta chỉ biết dùng nắm đấm?" "Thật đáng sợ cho tâm lý đám đông!"

 

Những người ủng hộ Bếp Nhà An cũng ra sức bảo vệ quán. Họ chia sẻ những kỷ niệm đẹp về món phở gia truyền, về sự tận tâm của ông Ba Hưng. Họ kêu gọi cộng đồng mạng nhìn nhận sự việc một cách công tâm hơn, không vì một phút nóng giận của Thành Trung mà xóa bỏ đi cả một thương hiệu uy tín. Một vài người thậm chí còn lập quỹ quyên góp để giúp đỡ gia đình ông Ba Hưng trang trải chi phí pháp lý.

 

Giữa tâm bão dư luận, tôi cảm thấy mình như một chiếc lá nhỏ bị cuốn đi. Những lời lẽ trên mạng, dù bênh vực hay chỉ trích, đều khiến tôi cảm thấy ngột ngạt. Tôi tắt hết các thông báo từ mạng xã hội, cố gắng không đọc thêm bất cứ thứ gì. Nhưng sự thật thì không thể trốn tránh. Hàng xóm láng giềng bắt đầu xì xào, nhìn chúng tôi bằng ánh mắt tò mò, thương hại, có khi là cả sự khinh miệt. Đến trường, tôi cũng cảm nhận được những lời bàn tán sau lưng, những cái nhìn soi mói từ bạn bè. "Con gái của bà reviewer bị đánh hội đồng đó!" "Nghe nói bà đó chê bai người ta thậm tệ lắm!"

 

Có lần, khi đang ngồi trong lớp, tôi vô tình nghe được cuộc nói chuyện của mấy đứa bạn bàn trên. "Tao xem clip rồi, kinh vãi! Bị nhét cả… vào mồm cơ mà." Một đứa khác cười hô hố: "Đáng đời! Ai bảo cái mồm điêu, chuyên đi phá đám người khác." Tim tôi thắt lại. Dù không ưa mẹ kế, nhưng nghe những lời đó, tôi vẫn cảm thấy một nỗi nhục nhã ê chề. Đó là mẹ kế của tôi, người sống cùng nhà với tôi, dù tốt dù xấu, bà vẫn là một phần cuộc sống của tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/me-ke-review/7.html.]

 

Sự việc này như một liều thuốc thử, phơi bày những mặt xấu xí nhất của con người. Sự hả hê trên nỗi đau của người khác, sự phán xét tàn nhẫn, sự a dua theo đám đông mà không cần biết đúng sai. Tôi tự hỏi, nếu mẹ kế tôi không phải là một reviewer tai tiếng, nếu bà chỉ là một người bình thường, liệu đám đông có hành xử như vậy không? Hay chính cái mác "Nữ hoàng chê bai" đã biến bà thành một mục tiêu dễ dàng để người ta trút giận, để người ta thể hiện "chính nghĩa" của mình một cách méo mó?

 

Trong những lần vào viện thăm mẹ kế, tôi thường ngồi lặng lẽ bên giường bệnh, nhìn bà chìm trong giấc ngủ mệt mỏi hoặc những cơn mê sảng. Thỉnh thoảng, khi bà tỉnh táo hơn một chút, bà sẽ nắm lấy tay tôi, ánh mắt van lơn, sợ hãi. "Đừng… đừng để họ đánh tao nữa… Tao sợ lắm…" Những lúc như vậy, tôi không biết phải làm gì ngoài việc vỗ nhẹ lên tay bà, cố gắng nói những lời an ủi vụng về. Lòng tôi trào dâng một cảm xúc phức tạp, vừa có chút thương hại, vừa có chút gì đó như là trách nhiệm. Dù sao đi nữa, bà cũng là vợ của bố tôi.

 

Một buổi chiều, khi tôi đang gọt táo cho mẹ kế, bà đột nhiên nhìn tôi, ánh mắt có chút tỉnh táo hơn thường lệ. "My à," giọng bà khàn khàn, yếu ớt, "tao… tao sai rồi phải không?"

 

Tôi ngẩng lên, bất ngờ trước câu hỏi đó. Lần đầu tiên, tôi nghe thấy một lời thừa nhận lỗi lầm từ bà. Tôi không biết phải trả lời thế nào. Nếu nói phải, liệu có khoét sâu thêm vào nỗi đau của bà? Nếu nói không, liệu có phải là dối lòng?

 

"Chuyện cũng đã xảy ra rồi ạ." Tôi chỉ có thể nói một câu chung chung như vậy.

 

Mẹ kế tôi khẽ gật đầu, rồi lại chìm vào im lặng. Ánh nắng yếu ớt cuối ngày chiếu qua khung cửa sổ, hắt lên gương mặt bà những vệt sáng tối, càng làm nổi bật vẻ tiều tụy, phờ phạc. Tôi chợt nhận ra, đằng sau cái vẻ ngoài cay nghiệt, có lẽ cũng là một tâm hồn đã từng tổn thương, một sự cô đơn không biết tỏ cùng ai, để rồi phải chọn cách tiêu cực để gây sự chú ý, để khẳng định sự tồn tại của mình. Nhưng cái giá phải trả, dường như quá đắt.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận