"Có… có người đã làm vậy ạ," tôi lí nhí, không dám nhìn thẳng vào mặt viên cảnh sát. "Con không nhìn rõ là ai… lúc đó rất hỗn loạn."
Mẹ kế tôi được đưa đi bệnh viện ngay sau đó trên một chiếc xe cứu thương. Trước khi đi, bà ta còn ngoái lại nhìn Thành Trung bằng ánh mắt căm thù tột độ, nghiến răng nói: "Tao sẽ không để yên cho chúng mày đâu! Tao sẽ kiện cho chúng mày sạt nghiệp, đi tù mọt gông!" Lời lẽ vẫn đầy hận thù, nhưng giọng nói đã yếu ớt và run rẩy, không còn chút khí thế nào của "Nữ hoàng chê bai" ngày nào.
Ông Ba Hưng và Thành Trung được đưa về đồn công an để tiếp tục điều tra. Quán Bếp Nhà An bị niêm phong tạm thời. Những nồi nước dùng vẫn còn bốc khói nghi ngút, những chồng bát đĩa sạch sẽ vẫn còn đó, nhưng không gian giờ đây trống trải và lạnh lẽo đến lạ thường. Mùi phở thơm lừng ngày nào giờ như bị át đi bởi mùi của sự hỗn loạn, của bạo lực và thù hận.
Bố tôi đến ngay sau khi nhận được điện thoại của tôi. Nhìn thấy cảnh tượng tan hoang và nghe tôi kể lại mọi chuyện, gương mặt ông sững sờ, rồi chuyển sang lo lắng và tức giận. Nhưng cơn tức giận của ông không biết nên trút vào ai. Vào mẹ kế tôi vì đã gây chuyện? Vào Thành Trung vì đã không giữ được bình tĩnh? Hay vào đám đông quá khích đã đẩy sự việc đi quá xa?
"Trời ơi là trời! Sao lại ra nông nỗi này chứ?" Bố tôi ôm đầu, vẻ mặt đau khổ. Ông là người đàn ông hiền lành, cả đời chỉ muốn sống yên ổn. Biến cố này thực sự là một cú sốc quá lớn đối với ông.
Chúng tôi đến bệnh viện thăm mẹ kế. Bà được đưa vào phòng cấp cứu, các bác sĩ đang kiểm tra vết thương và tình trạng tinh thần. Ngồi bên ngoài hành lang lạnh lẽo, bố tôi liên tục thở dài. Tôi im lặng, không biết nói gì để an ủi ông. Chính tôi cũng đang cảm thấy rối bời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/me-ke-review/6.html.]
Một lúc sau, bác sĩ bước ra, thông báo mẹ kế tôi bị đa chấn thương phần mềm, không có vết thương nào quá nghiêm trọng nguy hiểm đến tính mạng. Tuy nhiên, điều đáng lo ngại hơn là tình trạng tinh thần của bà. "Bệnh nhân có dấu hiệu hoảng loạn cực độ, la hét, nói năng không kiểm soát. Có thể đã bị sốc tâm lý nặng. Chúng tôi cần theo dõi thêm và có thể sẽ cần đến sự can thiệp của bác sĩ tâm lý."
Nghe đến đây, bố tôi càng thêm rầu rĩ. Còn tôi, một cảm giác kỳ lạ len lỏi trong tâm trí. Người đàn bà mạnh mẽ, sắc sảo, luôn dùng lời lẽ như vũ khí để tấn công người khác, giờ đây lại trở nên yếu đuối và dễ tổn thương đến vậy khi chính mình trở thành nạn nhân. Cái vòng luẩn quẩn của sự cay nghiệt và trả thù dường như không chừa một ai.
Khi chúng tôi được vào thăm, mẹ kế tôi đã thiếp đi vì thuốc an thần. Gương mặt bà nhợt nhạt, sưng húp, vài vết bầm tím bắt đầu hiện rõ trên má và cánh tay. Mái tóc rối bù, vài lọn còn dính những thứ bẩn thỉu mà người ta đã ném vào bà. Nhìn bà lúc này, tôi không còn thấy sự đáng ghét nữa, chỉ thấy một con người khốn khổ, đáng thương. Dù bà đã gieo gió, nhưng cơn bão mà bà gặt phải dường như quá tàn khốc.
Vụ việc ở Bếp Nhà An nhanh chóng lan truyền trên mạng xã hội như một đám cháy rừng. Các clip quay lén, các bài đăng kể lại sự việc với đủ mọi góc nhìn và bình luận xuất hiện nhan nhản. Cộng đồng mạng lại một lần nữa chia làm nhiều phe. Có người hả hê, cho rằng mẹ kế tôi "gậy ông đập lưng ông", "ác giả ác báo". Có người lên án hành vi bạo lực của đám đông, cho rằng dù reviewer có sai thì cũng không thể dùng vũ lực để giải quyết. Lại có người thương cảm cho Bếp Nhà An, lo sợ quán ăn gia truyền sẽ vì chuyện này mà đóng cửa.
Tên của mẹ kế tôi, hay đúng hơn là biệt danh "Nữ hoàng chê bai", lại một lần nữa trở thành từ khóa nóng. Nhưng lần này, đi kèm với nó không phải là những video review triệu view, mà là hình ảnh thảm hại của bà, là những tranh cãi không hồi kết về ranh giới của sự tự do ngôn luận và hậu quả của bạo lực đám đông.
Những ngày tiếp theo trôi qua trong một bầu không khí nặng nề và u ám. Mẹ kế tôi vẫn ở lại bệnh viện, nhưng tình trạng của bà không mấy khả quan. Những vết thương thể xác dần hồi phục, nhưng những tổn thương tinh thần thì ngày một lộ rõ. Bà trở nên cực kỳ nhạy cảm với tiếng động, thường xuyên giật mình thon thót, la hét trong mơ. Có lúc tỉnh táo, bà lại ngồi ngẩn ngơ, ánh mắt vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ, miệng lẩm bẩm những câu vô nghĩa. Các bác sĩ chẩn đoán bà bị rối loạn căng thẳng sau sang chấn (PTSD) ở mức độ nghiêm trọng. "Nữ hoàng chê bai" ngày nào giờ đây chỉ còn là một cái bóng mờ nhạt, dễ vỡ.