MẸ KẾ REVIEW

3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mẹ kế tôi hít một hơi thật sâu, nhưng không phải để tận hưởng mùi thơm, mà như để "thẩm định". "Hừm, cũng được cái mùi mã." Bà lẩm bẩm, rồi nhanh chóng rút điện thoại ra, bắt đầu lia máy quay tứ phía, từ mặt tiền quán, dòng người xếp hàng, cho đến những nồi nước dùng toả khói nghi ngút bên trong.

 

"Đứng né ra một chút cho có góc quay đẹp coi!" Bà gắt nhẹ khi tôi vô tình lọt vào khung hình. Tôi vội lùi lại, đứng nép vào một góc tường, cảm thấy mình thật thừa thãi và lạc lõng.

 

Khi chúng tôi vào được bên trong, một không gian ấm cúng, dù hơi chật chội, hiện ra. Bàn ghế gỗ đơn sơ, những bức tranh đen trắng về Sài Gòn xưa treo trên tường. Khách ngồi san sát, tiếng xì xụp húp phở, tiếng nói cười râm ran. Không giống những nhà hàng sang trọng mà mẹ kế tôi hay lui tới để "review", nơi này mang một vẻ bình dị, gần gũi lạ thường.

 

Một người đàn ông trạc ngũ tuần, tóc đã điểm bạc, dáng người dong dỏng cao, mặc chiếc áo sơ mi trắng đã cũ nhưng sạch sẽ, đang nhanh tay chan phở cho khách. Đó hẳn là ông Ba Hưng, chủ quán. Gương mặt ông hiền từ, nụ cười luôn thường trực trên môi khi trao bát phở cho khách, dù mồ hôi lấm tấm trên trán.

 

Mẹ kế tôi chọn một cái bàn ở góc khuất, nơi có thể quan sát được toàn bộ quán. Bà không vội gọi món, mà lại tiếp tục màn "quay phim chụp ảnh". Từng chi tiết nhỏ, từ chồng bát đĩa, rổ rau thơm, cho đến cách nhân viên phục vụ bưng bê, đều không thoát khỏi ống kính của bà. Tôi thấy vài ánh mắt tò mò, thậm chí là khó chịu của những thực khách khác hướng về phía chúng tôi, nhưng mẹ kế tôi dường như chẳng hề bận tâm. Bà đang ở trong "vùng đất" của mình, nơi bà là trung tâm, là người có quyền phán xét.

 

Cuối cùng, bà cũng gọi một tô phở đặc biệt và một đĩa quẩy. Khi bát phở nóng hổi, thơm phức được đặt xuống bàn, bà không vội ăn. Thay vào đó, bà dùng đũa gắp từng miếng thịt bò lên săm soi, dùng thìa múc nước dùng lên nhìn ngắm, rồi lại dùng điện thoại chụp cận cảnh từ mọi góc độ.

 

"Nước dùng trong đấy, nhưng để xem có vị gì không hay chỉ toàn bột ngọt." Bà lẩm bẩm, đủ để tôi nghe thấy.

 

Sau một hồi "nghiên cứu", bà mới bắt đầu ăn, nhưng cũng chỉ nhấm nháp vài miếng, rồi đặt đũa xuống, vẻ mặt tỏ ra không mấy hài lòng. "Thịt bò thì dai, nước dùng thì lờ lợ. Bánh phở cũng thường thôi, chẳng có gì đặc sắc. Quẩy thì ỉu xìu, dầu mỡ cũ rích." Bà nhận xét, giọng không to nhưng đủ để những bàn xung quanh có thể nghe thấy.

 

Tôi thấy ông Ba Hưng, người đang đứng gần đó, thoáng cau mày, nhưng rồi ông lại nhanh chóng quay đi, tiếp tục công việc của mình. Có lẽ ông đã quá quen với những vị khách khó tính.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/me-ke-review/3.html.]

Nhưng mẹ kế tôi chưa dừng lại. Bà bật điện thoại, bắt đầu quay video review trực tiếp, giọng điệu vẫn giữ nguyên vẻ trịch thượng và đầy sự chê bai.

 

"Chào mọi người, hôm nay Lam Chi đang có mặt tại Bếp Nhà An, một quán phở được đồn thổi là ngon nức tiếng Sài Gòn. Nhưng sự thật thì sao? Hoàn toàn thất vọng quý vị ạ! Nước dùng thì nhạt nhẽo, thịt thì dai ngoách, bánh phở thì… À, để tôi cho quý vị xem cận cảnh cái sự 'gia truyền' này nó như thế nào nhé!"

 

Bà cố tình nói to, thu hút sự chú ý của mọi người trong quán. Vài người bắt đầu xì xào, có người rút điện thoại ra quay lại. Không khí trong quán bắt đầu có chút căng thẳng. Tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

 

"Bà chủ, hình như bà có nhầm lẫn gì không?" Một giọng nói trầm ấm vang lên. Ông Ba Hưng đã tiến lại gần bàn chúng tôi từ lúc nào. Gương mặt ông vẫn giữ vẻ ôn hòa, nhưng trong ánh mắt có chút gì đó không vui. "Phở của quán tôi có thể không hợp khẩu vị của bà, nhưng nói nước dùng toàn bột ngọt, thịt dai ngoách thì có phần hơi quá lời."

 

Mẹ kế tôi cười khẩy, tắt phụt màn hình điện thoại. "Quá lời à? Tôi nói sự thật thôi, ông chủ ạ. Hay ông sợ quán mình mất khách nên mới phải ra mặt giải thích? Review của tôi trước giờ luôn công tâm, không ngon thì tôi nói không ngon. Đừng có mà làm trò mèo ở đây."

 

"Thưa bà, tôi không có ý đôi co. Nhưng những lời nhận xét của bà, nếu không đúng sự thật, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến uy tín của quán, đến công sức của bao nhiêu con người." Ông Ba Hưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.

 

"Uy tín à? Uy tín là do chất lượng món ăn quyết định, chứ không phải do mấy lời bao biện của ông đâu. Quán ông làm ăn thế này, sớm muộn gì cũng dẹp tiệm thôi!" Mẹ kế tôi cao giọng, tay chỉ thẳng vào mặt ông Ba Hưng.

 

Sự việc bắt đầu trở nên ồn ào. Vài người khách đứng dậy, tỏ vẻ bất bình. Tôi thấy Thành Trung, con trai ông Ba Hưng, một thanh niên cao lớn, mặt mày bặm trợn, đang từ trong bếp đi ra, vẻ mặt đằng đằng sát khí. Linh tính mách bảo tôi sắp có chuyện không hay xảy ra.

 

Thành Trung lao ra như một cơn lốc, mặt đỏ bừng, hai nắm tay siết chặt. Anh ta còn trẻ, chỉ trạc ngoài hai mươi, cái tuổi mà sự nóng nảy dễ dàng lấn át lý trí. "Bà nói cái gì? Bà nói quán nhà tôi dẹp tiệm á? Bà là cái thá gì mà dám phán xét như đúng rồi vậy?"

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận